“Hoàng thượng………..” Rất xa, có một đám nam nhân khàn giọng gào to! Mỗi người đều là mệt mỏi bất kham, vẻ mặt tràn ngập lo lắng!
“Các ngươi nhìn nơi đó, mau, mau, khẳng định ở nơi này! Hoàng thượng…………..” Một thanh âm vang dội hưng phấn lớn tiếng kêu. Như là tìm được kho báu thật lớn.
“Hoàng thượng……………..” Một đám người xông vào hoa viên, bọn họ ngày đêm không ngừng, tìm hai ngày mới phát hiện địa phương này, cảnh sắc xinh đẹp như vậy, chỉnh tề tiên diễm hoa thụ. Nơi này nhất đinh có người ở, hy vọng có tìm ra tung tích hoàng thượng! Bằng không…..Lôi triều không có quân vương sẽ phát sinh chuyện gì, kia thật sự là đáng sợ…….Này bị bắt đảm đương, không muốn cũng phải bị bắt gánh vác. (那些被收服的, 没被收服的: ta không hiểu cái này nên ta chém). Còn có cho tới nay cùng Lôi đình vương triều, Ly quốc là một nước có thực lực tương đương. Tuy nói hết thảy nhìn như bình thản! Chính là giữa gió nổi mây phun, bọn họ thái độ thần tử,chính là thanh thanh sở sở, kia chỉ là bề ngoài mà thôi…..
Liền nhìn thời điểm, thừa dịp đối phương không chú y đến cắn một ngụm.
Không dám tưởng tượng, Lôi quốc đã không còn Hoàng thương!
Mặt dù hoàng thượng tính tình bất hảo, có thể nói là tàn bạo bất nhân!
Chính là năng lực của hắn, từ nhỏ liền ở chúng hoàng tử trổ hết tài năng! Chẳng những văn võ song toàn, xử sự quyết đoán. Còn có năng lực làm người ta tâm phục khẩu phục! Cho nên, tuy rằng hắn hỉ nộ vô thường, nhưng bọn thần tử, cũng là thiệt tình nguyện ý đi theo hắn, dù sao nam nhân cường đại như thế, mới xứng sai khiến bọn họ!
Cho nên……..Bọn họ nhất định tìm được hoàng thượng!
Những đại thần đáng thương tại rừng rậm xa lạ hi vọng, không ăn không uống khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Lôi Duẫn Hạo. Không ít đại thần không biết quỳ xuống đất xin xỏ bao nhiêu lần, hi vọng hoàng thượng bình an. Quân thần trung thành đến đáng sợ, khiến người ta cảm động.
Mà hoàng thượng bọn họ, đã sớm quên bọn họ. Đang ở nơi nào đó trong rừng, tận tâm suy nghĩ mưu kế muốn nếm thử mỹ nhân.
Sủng nhi tránh a tránh, bản năng nghĩ muốn rời khỏi Lôi Duẫn Hạo ôm ấp. Trên người hắn vọng lại hơi thở rất bá đạo, sủng nhi có chút sợ hãi, bầu không khí bất minh làm y cảm thấy rất không an toàn.
Nhìn thấy Lôi Duẫn Hạo thần tình lửa nóng, cũng không có ý đồ thương tổn y. Sủng nhi nghi hoặc, hắn nghĩ muốn y làm cái gì Theo hô hấp nóng rực phả ở trên mặt sủng nhi, khiến y nhịn không được đỏ mặt, tim đập dồn dập, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra
“Ngoan……Đừng nhúc nhích, sủng nhi hảo hảo cảm thụ, sẽ rất thoải mái, ngươi sẽ thích nó, đến lúc đó sợ là không muốn ly khai đâu”. Hôn hôn hai mắt nghi hoặc bối rối của sủng nhi, này bộ dáng kinh hoàng thất thố càng chọc người trìu mến.
Lôi Duẫn Hạo không có nóng vội tấn công, cùng theo như lời hắn giống nhau. Ôn nhu hầu hạ sủng nhi, nhẹ nhàng gọi y, muốn cho y từ giữa đó cảm thấy khoái hoạt, thích loại cảm giác này.
Chỉ cần làm cho tiểu bảo bối này nếm đến ngon ngọt, tại sao phải sợ y sẽ không đối với mình khăng khăng một lòng. Nhất định loại tình huống hoan ái này, là chạm qua sau đó, mới có thể hiểu lạc thú trong đó, mới có thể không ly khai. Cho nên, vì hoan ái về sau, lần đầu tiên là rất quan trọng.
Nhẹ nhàng hôn sủng nhi, khơi màu dục vọng trong lòng y. Nhìn thấy ánh mắt y mê ly, vẻ mặt hưởng thụ, Lôi Duẫn Hạo càng xem càng yêu.
Rời khỏi cánh môi mềm mại của y, nhìn thấy chỉ bạc, Lôi Duẫn Hạo ám muội vươn lưỡi, làm trò liếm liếm mặt sủng nhi, nhìn thấy mặt y đỏ bừng, đổi lấy hắn hài lòng.
Môi rộng một đường chậm rãi hôn nhẹ xuống phía dưới, ở trên cổ tuyết trắng của y khẽ liếm, cảm giác được sủng nhi run rẩy, Lôi Duẫn Hạo khẽ cắn yết hầu khéo léo, sủng nhi phát ra tiếng rên khó nhịn.
“Ân…..a……” Sủng nhi bỗng nhiên ánh mắt khuếch đại, đây là thanh âm của y sao Y như thế nào sẽ phát ra thanh âm kỳ quái như thế
“Tiểu sủng nhi……Rất êm tai, lại kêu hai tiếng, hảo mẫn cảm……Cứ như vậy chạm một cái đã có phản ứng như thế…………..” Lôi Duẫn Hạo buồn cười nhìn phản ứng của y, nhẹ nhàng trêu chọc đầu nhũ trước sủng nhi, chỉ chốc lát sau liền dựng đứng, phản ứng thật nhanh.
Cúi đầu một đường hôn hạ xương quai xanh, nhẹ nhàng hấp dẫn, ở trên mặt lưu lại một hai dấu vết màu đỏ.Kéo y phục trước ngực sủng nhi, hướng về nơi đang phấn khởi kia tiến tới…..
Nghe được tiếng vang bên ngoài, Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày, lúc nào không đến, hiện tại lại đến. Không đếm xỉa tới những tiếng kêu trông mong đó, Lôi Duẫn Hạo dùng lửa nóng bản thân cọ xát thân thể sủng nhi. Hai tay tại nơi đầu nhũ nhào nặn, chỉ chốc lát sau liền đỏ tươi như máu, giống quả mơ nở rộ. Đôi môi hăng say khẽ cắn vào nơi chưa bao giờ có người làm dịu, xoay tròn duẫn hấp, đại lưỡi linh hoạt khiêu khích nó, cảm thụ được tiểu mỹ nhân run rẩy, còn có tiếng rên rỉ kiềm nén kia.
“Sủng nhi……Muốn kêu thì kêu, đừng sợ, đây đều là rất bình thường.” Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy *** giữa mị thái liên tục xuất hiện của sủng nhi, miễn bàn có bao nhiêu đẹp. Sủng nhi còn chưa tới thời điểm biến thanh, thanh âm chính là giống nam hài vậy, ngọt mị kiều nhuyễn, làm cho người ta cảm giác nghe y nói nói, đều là một loại hưởng thụ.
Lôi Duẫn Hạo không thể chịu nỗi thanh âm rên rỉ của người dưới thân, không khỏi cắn một ngụm thật mạnh nơi hồng mai trích huyết, tăng nhanh động tác trong miệng.
“Đau…….a……ân….a…. ân….” Sủng nhi bị kích thích ngửa đầu, thần sắc từ thanh tỉnh đến say mê.
Tay nắm lấy vai dày của Lôi Duẫn Hạo, chính là lại chịu không nổi cảm giác tê dại truyền đến thân thể, từng đợt đánh vào lòng y, làm y toàn thân mềm nhũn…………Tay y trên vai Lôi Duẫn Hạo, không khỏi với đến bên miệng nhẹ nhàng cắn, nghĩ muốn khắc chế thanh âm ngượng ngùng kia……
Mái tóc lam sắc loạn thành một đoàn, tản ra khắp nơi. Hai mắt mê mang giống như mất đi tiêu cự, tìm không thấy mục tiêu, thuỷ mâu thâm lam lộ ra phong tình khác, làm cho người ta hãm sâu trong đó…………
Cái miệng nhỏ nhắn cắn ngón trỏ thon dài, khoé môi nhếch lên, khuôn mặt trắng hồng tựa như hoa đào nở rộ, thật mê người……
“Hoàng thượng……” Thanh âm kêu gọi càng lúc càng lớn, xem ra bọn họ đã đi vào trong hoa viên. Lôi Duẫn Hạo vốn không nghĩ lại sợ những tên ngu ngốc tìm tới, hắn không nghĩ muốn người khác chứng khiến mị thái của sủng nhi. Sủng nhi rõ ràng cũng nghe thấy, mới phát hiện bản thân đang làm cái gì. Vội vàng đẩy thân mình của Lôi Duẫn Hạo. Vừa mới chính mình tò mò quái ác, thế nhưng nghĩ muốn…..Nghĩ muốn liên tục như vậy tiếp tục………
Y không phải là sinh bệnh chứ, như thế nào bị người vừa gặm vừa cắn, còn có thể cảm thấy khoái hoạt! Nhìn thấy sủng nhi hoàn toàn thanh tỉnh, Lôi Duẫn Hạo giúp y chỉnh lý y phục, thấp giọng mắng, hướng ra phía ngoài đi đến!
“Kêu la cái gì…….” Thanh âm nổi giận đùng đùng từ nhà ấm trồng hoa truyền ra, nháy mắt, Lôi Duẫn Hạo sắc mặt u ám xuất hiện trước mặt các đại thần!
Thật sự là tức chết hắn, hầu hạ nửa ngày, đang chuẩn bị bước tiếp, chuyện tốt lại bị người đánh gảy!
( Hoàng thượng có tâm quá :v )