Cho dù lúc đầu, y thực sự nghĩ đến việc ôm nhau là lễ nghi bình thường. Kế tiếp là hôn môi, coi như nó đúng là lễ nghi bằng hữu đi. Thế nhưng hai ngày hôm nay, số lần y bị hôn sợ là đếm cũng không đếm hết. Cho dù là ngốc, cũng biết không phải nguyên nhân này!
Thân mình lam sắc mới vừa lẻn đến cái lão bá trước mắt, phía trước một trận gió thổi qua, sủng nhi rơi vào một cái ôm ấm áp. Vị đạo quen thuộc làm cho sủng nhi hoan hỉ nở nụ cười. Lôi Duẫn Hạo ôm lấy y, hắn biết sủng nhi muốn làm gì, không nghĩ tới một lời nói dối thế thôi, lập tức liền gặp báo ứng! Hắn không cảm thấy áy náy, xấu hổ, chỉ là nếu sớm biết như thế, hẳn nên đổi một lí do khác.
“Ân. . .Như thế nào là ngươi!! “Sủng nhi chớp chớp mắt to tinh quái, nghi hoặc nhìn vẻ mặt hắc tuyến của nam tử trước mắt. Đáy lòng kỳ thật là đang cười trộm, còn dám lừa y nữa không!
Hung hăng trừng mắt liếc nhìn sủng nhi không xa, thiếu chút nữa liền để mấy cựu thần chiếm tiện nghi của sủng nhi. Nghĩ đến sủng nhi cùng người khác ôm, hắn hiện tại đã nghĩ muốn giết người!
Lôi Duẫn Hạo dứt khoát ở trước mắt mọi người, hôn lên đôi môi hồng nhuận của sủng nhi, hôn đến long trời lỡ đất, hôn đến sủng nhi thở không nổi, đầu lưỡi giao nhau quấn quít, sủng nhi rất nhanh liền quên mất chuyện phải làm. Chỉ có thể để Lôi Duẫn hạo tùy ý ôm, đầu lưỡi kết hợp với lưỡi của hắn, cả người vô lực dán trên người hắn. Nhớ tới chuyện bọn họ làm trong nhà ấm trồng hoa, thần tình lập tức đỏ bừng, xấu hổ dán tại lòng ngực của Lôi Duẫn Hạo, không dám nâng đầu lên. Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy kiều thái của y, vừa lòng nở nụ cười!
Tiểu tử kia giống như hiểu được không thể làm trò trước mặt người khác. Nhóm thần tử vừa chứng kiến cảnh này, chỉ có thể dùng ‘trợn mắt há hốc mồm’ để hình dung biểu tình bọn họ lúc này.
Bọn họ có hay không nhìn lầm, hoàng thượng biểu tình hảo ôn nhu. Nhất định nhìn lầm rồi, như thế nào có thể! Khẳng định là tìm người tìm đến hồ đồ, choáng váng đầu, hoa mắt nhìn lầm hình ảnh trước mắt!
Chính là ai có thể giải thích một chút hiện tại xảy ra chuyện gì a! Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng thế nhưng làm trò trước mặt bọn họ, hôn môi một nam tử! Đúng vậy, y bộ dáng rất đẹp, nhưng là không thể. . . Hoàng Thượng thế nhưng. . . Thế nhưng lại cười. Thật khủng khiếp, lại hù chết người!
Ôm sủng nhi mềm mại trở lại nhà ấm trồng hoa, Lôi Duẫn Hạo một mình xuất hiện ở trước mặt mọi người!: “Không được hoài nghi con mắt của các ngươi, vừa nãy hết thảy đều là thật!” Nói xong, bật người vung tay lên, ngăn lại mấy thượng thư đại thần.
Mắt lạnh thoáng nhìn: “Trẫm biết các ngươi muốn nói gì! Nhưng trẫm đã quyết định, y về sau chính là tiểu chủ tử của các ngươi, trẫm muốn dẫn y về Lôi quốc, vĩnh viễn cùng trẫm một chỗ! Các ngươi phải rõ, bất luận kẻ nào cũng không thể làm cho trẫm thay đổi ý định!” Vừa lòng nhìn đại thần cúi đầu, đây là cường thế của hắn, chuyện hắn quyết định, sẽ không vì ai mà thay đổi!
“Lưu lại hai người hầu hạ, các ngươi còn lại trước quay về triều, trẫm sau đó sẽ đi ra!” Nói xong xoay người trở lại nhà ấm trồng hoa, mệnh lệnh của hắn không ai dám chống lại! Hơn nữa hiện tại hắn có chuyện trọng yếu phải làm!–lừa sủng nhi rời núi. Vấn đề này với hắn mà nói, rất đơn giản, nhìn sủng nhi bình thường hăng hái đối với chuyện tân kỳ, hẳn là không thành vấn đề!
Bên ngoài mọi người sững sờ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lưu lại hai cao thủ, toàn bộ rời đi. Hoàng Thượng là người không phải bọn họ có thể trêu chọc được! Với chuyện chính mình quyết định sẽ không nghe theo bất luận góp ý cùng khuyên bảo! Lại càng không dễ dàng tha thứ cho người ngỗ nghịch ý hắn tồn tại! Bọn họ còn muốn hảo hảo sống, xem ra trong cung sẽ vì nam hài này nổi lên phong ba. . . . . . . Nghĩ vậy, mọi người không khỏi thở dài!
Nữ nhân kiều diễm không thương, đi yêu nam nhân. . . . . Thật sự càng ngày càng không hiểu tâm ý Hoàng Thượng. Như thế nào cho phải, hoàng đế Lôi quốc yêu nam tử, không biết có thể hay không làm cho biệt quốc bị chế giễu! Bất quá những tiểu quốc kia cũng không dám nói cái gì, chính là. . . . . . . Mặt mũi của Lôi triều, sợ là sẽ có người cười thầm trong bụng.
Rất nhanh, địa phương náo nhiệt mới được khôi phục yên bình!
Một đám tinh linh lo lắng tránh ở xa xa, đang khẩn trương thương nghị kế sách!
Lôi Duẫn Hạo có Tử tinh hộ thể, các tinh linh bình thường đều không thể tới gần hắn, càng đừng nói thương tổn hắn!
Trừ chưa từng tu luyện ma pháp, các nàng chỉ cần ở bên trong một trăm thước tới gần hắn, sẽ bị kim quang của hắn bắn văng, đối với chúng nó là thương tổn rất lớn!
Người bình thường chính là, nhìn không thấy chúng nó, nhưng vị Chân Long Thiên Tử lại thấy được! Cho nên chúng nó mới phải trốn đi, không cho thân phận của sủng nhi bại lộ. Kết giới của chúng nó đối với Chân Long Thiên Tử không có bất kì tác dụng gì, cho nên mới bị hắn trong lúc vô ý xâm nhập vào kết giới, phát hiện sủng nhi. Hoàng đế kia không biết có phải hay không hảo mệnh! Nếu trong kết giới này là cái ác yêu, sợ là hắn đã sớm mất mạng. Hai ngày này từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy sủng nhi đáng yêu bị Lôi Duẫn Hạo vừa hôn vừa ôm, chúng nó sốt ruột lại tự trách, sớm biết rằng như vậy liền dạy sủng nhi nhiều một chút tri thức của nhân loại. Bằng không bị Lôi Duẫn Hạo ăn đậu hủ, hắn sao có thể lấy ‘lễ nghi’ ra lừa sủng nhi!
Ai. . . . . . Chúng nó cũng không có nghĩ đến sẽ có người xâm nhập vào nơi này a! !
Nào biết hoàng đế này nghĩ gì, cung điện xa hoa không ở, chạy đến thâm sơn không người này để săn cái gì! Tức chết các nàng mà!