“Thật vậy chăng So với khi nãy càng thêm thoải mái sao” Sủng nhi nghi hoặc nhìn Lôi Duẫn Hạo, y cảm thấy y lớn như vậy cảm giác vừa nãy đã là cảm giác tối thoải mái, tối kỳ diệu.
Nhân loại thật tốt, mỗi ngày đều có chuyện tình khoan khoái để làm. Tinh linh chưa từng nói cho y những chuyện này, hảo đáng tiếc a. . . . .
“Ta sẽ không lừa sủng nhi.” Lôi Duẫn Hạo gật đầu, yêu thương xoa xoa lệ ngân trên mặt sủng nhi. Hai mắt vừa khóc, hiện tại chợt loé, phát ra quang mang mong chờ.
Tiểu yêu tinh tham lam!
Sủng nhi cao hứng cười cười, cúi đầu, học bộ dáng hôn môi của Lôi Duẫn Hạo.
Y học thật tốt, sinh hoạt tại thâm sơn, tựa như một tờ giấy trắng. Trên mặt cái gì cũng không có, cho nên thực dễ dàng tiếp thu hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Đương nhiên này cũng là công lao của Lôi Duẫn Hạo, người ta chính là mỗi ngày hao tổn tâm cơ, lừa sủng nhi hôn môi. Mỗi ngày chịu ảnh hưởng của hắn, sủng nhi đương nhiên học thật mau rồi.
Nâng lên khuôn mặt của Lôi Duẫn Hạo, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị, sủng nhi trong lòng nhịn không được một trận tim đập nhanh, nhìn đến hắc mâu mê hoặc của hắn, mặt sủng nhi nháy mắt đỏ :”Nhắm mắt lại.”
Đây là lời dạy của hắn.
Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy khuôn mặt tựa như hoa đào của bảo bảo, nhẹ nhàng nở nụ cười, lại nhìn thấy ánh mắt bất mãn của sủng nhi, vội vàng nhắm mắt lại.
Cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng nhẹ nhàng tiếp cận, đầu lưỡi linh hoạt đi vào trong miệng Lôi Duẫn Hạo. Hôn nhẹ môi hắn, dây dưa đầu lưỡi nóng như lửa của hắn.
Tuy rằng không có thuần thục như Lôi Duẫn Hạo, cũng không có tiêu hồn như vậy. Nhưng có một cổ trúc trắc mê lực.
Sủng nhi ôn nhu hôn môi, không hề có một chút ý tứ khiêu khích, làm cơ thể Lôi Duẫn Hạo sinh ra hưng phấn cực đại, chịu không nổi tiểu yêu tinh mê người như vậy.
Đột nhiên xoay người một cái, sủng nhi không kịp kinh hô, lần thứ hai áp đảo y. Nâng cái cằm đầy đặn của sủng nhi, mút lưỡi của y, điên cuồng hôn môi, muốn giành hết dưỡng khí trong cơ thể y, làm cho y dựa vào mình. . . .
Muốn đem y hoà tan vào trong cơ thể mình, cùng hắn vĩnh bất phân ly. . . . . .
Đại lưỡi ở trong miệng sủng nhi tiến tiến xuất xuất, giống như báo hiệu cái gì đó. Dịch thể bạch sắc từ khoé miệng sủng nhi trượt xuống, lộ ra dị thường *** loạn. . . . .
Bàn tay rãnh rỗi kéo hạ y phục sủng nhi, nhẹ tay vuốt ve làn da tinh tế nhẵn nhụi, trên dưới sờ loạn. Hắn giữa trăm ngàn mộng tưởng quay về làm việc, tay cũng hưng phấn run rẩy đứng ngồi không yên, không nặng không nhẹ trên thân thể bạch ngọc của sủng nhi vuốt ve.
Buông sủng nhi đã bị hôn đến môi sưng đỏ ra, cổ ngọc trơn bóng, duẫn hấp hầu kết gồ lên kia, tay không ngừng sờ hoa mai trước ngực của sủng nhi, mạnh nhẹ khiêu khích.
Hết thảy động tác liền phát sinh trong nháy mắt, gấp rút như vậy, không tiếng động nói ra tâm tư muốn sủng nhi của hắn.
Thật thoải mái!
“Ân. . . . . Cáp a. . . . . ” Thoải mái rên rỉ cái miệng nhỏ nhẹ nhàng thở gấp, sủng nhi không biết y muốn gì, y chỉ biết là thực thoải mái. Quả nhiên so với ban nãy hôn cái lỗ tai còn muốn thoải mái hơn.
Một lần nữa phủ trên đôi môi sủng nhi, luồn vào khiêu khích cái lưỡi phấn nộn kia, nhịn không được dây dưa, lại lập tức dừng lại. Mọi động tác trên người đều ngưng lại, sủng nhi mở to mắt, bất mãn nhìn hắn, liếm miệng mình, y còn muốn . . . . .
Nhìn động tác khả ái của y, Lôi Duẫn Hạo nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thích không Hửm” Ác liệt vươn lưỡi hoạ cánh môi y, thấy sủng nhi giương miệng nghĩ muốn liếm hắn, liền thu hồi. “Ha hả. . . . .Sủng nhi thật đáng yêu. . . .Thích môi của ta sao”
“Ân.” Sủng nhi bất mãn hừ một tiếng, ngẩng đầu cắn lên môi Lôi Duẫn Hạo.
Lôi Duẫn Hạo ngậm đau hừ một tiếng, liếm liếm môi bị cắn đau. Buồn cười nhìn bảo bảo dưới thân không ngừng di chuyển lắc lắc, hiển nhiên, hắn hiểu rõ đáp án, nhưng là hắn thật không ngờ y dùng phương thức này.
“Thật là nóng vội.” Không đợi sủng nhi lại lần nữa ‘tập kích bất ngờ’, hắn cúi đầu hôn trên đôi môi bất mãn kia, thân thể chậm rãi di chuyển về phía trước, sủng nhi cũng ngẩng đầu theo, không muốn rớt lại phía sau phiến môi mềm dẻo kia.
“Ân. . . . .Ngô. . . . .” Thanh âm mút hút của hai người, thanh âm khẽ liếm giao triền, sủng nhi càng càng thích loại cảm giác này.
Thẳng đến thân mình của y mềm nhũn, chỉ có thể giương miệng, vươn đầu lưỡi khiêu khích lưỡi Lôi Duẫn Hạo. Muốn. . . .Lại nâng thân thể không dậy nổi, xúc cảm nơi đầu lưỡi đã không đủ thỏa mãn y.
“Thích hôn ta sao Muốn sao” Ghé vào trên mặt cao hứng của Lôi Duẫn Hạo nhìn y bộ dáng bất mãn, khẽ liếm lưỡi của y chính là không cho y.
“Thích, ta muốn. . . . .” Chịu không nổi hấp dẫn như vậy, muốn cái loại cảm giác thoải mái vẫn cứ như vậy tiếp tục, sủng nhi đành phải nói ra tâm ý của mình.
“Hảo! Sủng nhi thật ngoan, về sau nếu nghĩ muốn, phải nói ra.” Vẻ mặt đạt được mục đích cười, hắn không nghĩ là chính mình đơn phương muốn thôi, hai người cũng thích, kia không phải rất hưởng thụ sao.
Hắn sẽ cho y lần đầu tiên tốt đẹp nhất! Để y hảo hảo hưởng thụ loại cảm giác này!