Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 42: Chương 42: Lễ Vật




Lôi Duẫn Linh vội vã ngừng miệng, không nói nhiều. Xem ra hành động của nàng phải nhanh hơn, bằng không trinh tiết của tiểu sủng nhi sắp không đảm bảo. (Ách, đi theo ngươi cũng là không bảo đảm.) nhìn thấy đội ngũ đi xa, Lôi Duẫn Linh bĩu môi, hừ! Chờ coi! Nàng sẽ không như vậy mà buông tay.

“Quận chúa, ngươi thích y.” Đây là người sáng suốt đều nhìn ra được, tâm của Quận chúa đối với nam tử kia. Nam tử bạch y hơi nhíu mày, không biết Quận chúa này có phải hay không muốn cùng Hoàng Thượng, có một cái tam cung lục viện đi

“Ác, Tiểu Vân Vân ngươi tới khi nào thế.” Nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt, đây là nam tử nàng trước đó vài ngày buộc hồi cung đoạt được.

Thân tại thư hương thế gia, bộ dáng đương nhiên tuấn mỹ vô song rồi. Bất quá đó là trước khi nhìn thấy sủng nhi, hiện tại nàng nhìn thế nào, cũng cảm thấy nhóm nam nhân của nàng tăng lên cũng so ra kém sủng nhi.

“Quận chúa không cần gọi ta Tiểu Vân Vân, ta gọi là Sở Vân Phi.” Nghe xong trên người liền run lên, Quận chúa này tuy rằng tâm ngoan thủ lạt tuyệt không thua kém Lôi Đế. Nhưng đối với nam nhân của nàng, vẫn là luôn khoan dung. Nếu chính mình không phải bị nàng cường ngạnh đoạt được, bên người nàng cũng không có nam vị nam tử khác, hắn cũng sẽ ái thương nàng. Bất quá, nếu là để nàng cùng Hoàng đế tranh nam tử kia, Quận chúa nàng có lẽ sẽ bỏ qua mình đi. Dù sao, làm nam sủng của một nữ nhân, hắn vẫn là vô pháp tiếp thu. Tuy nói nữ nhân này dưới một người, trên trăm người.

“Kia kêu Tiểu Phi Phi đi!” Lôi Duẫn Linh hướng hắn mỉm cười, kéo tay Sở Vân Phi, ám muội nhìn hắn. Thật đúng là một nam nhân dịu dàng, nếu hắn đem tinh quan trong mắt mình thu lại thì tốt rồi. Rõ ràng đang nghĩ tính kế nàng như thế nào nha.

“Ách, Quận chúa. . . . . ” Hắn đối với Quận chúa nàng thật không có biện pháp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì thì tốt.

“Ha hả, sắc trời tốt, hôm nay đi Trữ Thủy cung của ngươi nghỉ ngơi đi.” Thân thủ phù vuốt (sờ vuốt ) Sở Vân Phi khuôn mặt tuấn mỹ, một tay vòng thắt lưng hắn. Nếu không phải Sở Vân Phi cao hơn nàng, thật đúng là giống như một hồi chuyện.

Nghe lời này cùng Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử như nhau, trong lòng Sở Vân Phi một trận chua xót, hắn là một đại nam nhân a, xem xét xung quanh, hướng về phía Lôi Duẫn Linh cười, “Quận chúa, vừa rồi nam hai kia thật đẹp, Quận chúa thấy y thế nào”

Lôi Duẫn Linh cảm thấy rối rắm, nhân loại bây giờ. Sợ là cũng không tìm thấy người giống như sủng nhi đơn thuần a. Trong lòng mỗi người nghĩ, đều là tính kế người khác như thế nào, trong lòng nghĩ một đằng, lời nói ra một nẻo. “Hoàn hảo, bản Quận chúa vẫn là thích Tiểu Phi Phi hơn, đi thôi, xuân tiêu nhất khắc thiên kim. Buổi tối hôm nay liền thử một chút động tác lần trước chúng ta nghiên cứu đi.”

Sở Vân Phi vừa nghe, không khỏi đỏ mặt, Quận chúa này hoàn toàn không có sự rụt rè của nữ nhi. Ngay cả những lời này cũng nói ra, đại nam nhân hắn cũng đỏ mặt, nhưng nàng vẻ mặt một chút cũng không có thay đổi. Thật sự bái phục a. Hắn vào cung nửa năm, những nhuận phòng bí sự, chuyện cá nước thân mật vẫn đều là nàng dạy. Từ một thất nam không biết tình sự biến thành một người theo nàng ở trên giường quay cuồng, mỗi lần đều hưng phấn tới cực điểm.

Không thể không nói nàng thực lợi hại, mỗi lần cũng hại hắn muốn ngừng mà không được, đối với sự quyến rũ của nàng không chịu được. Nếu không phải bởi vì vấn đề thân phận, hắn thật đúng là nguyện ý trở thành nam nhân của nàng. Chính là nàng rất hoa tâm, nhìn thấy mĩ nam là gặp một người yêu một người. Nếu làm thê tử của hắn, nhất định sẽ thực lo lắng nàng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! (Bót thấy nó ngược ngược ==”)

Chỉ tiếc, cho dù trong lòng mình có ý nghĩ như vậy, nguyện ý yêu nàng cả đời. Chính là nữ nhân này mới không phải người có chủ kiến yên ổn, chứng kiến nàng hôm nay nhìn chằm chằm nam hài trong lòng hoàng đế, trong lòng mất mác nói không nên lời. Vì cái gì có loại tâm tình này, hắn cũng nói không đúng. Nhưng tốt nhất là đừng ái thươngng nữ nhân này, bằng không, chỉ có mình thương tâm.

Sở Vân Phi trong lòng càng ngày càng loạn, không biết mình rốt cuộc là đang nghĩ cái quái gì. Nhìn thấy thoáng cái đã đến cung điện, còn nữ nhân kia hướng hắn tươi cười. Nàng thật sự rất đẹp ,chính là, tuyệt đối không thể hoàn toàn thuộc về mình. Nhất định phải rời khỏi nàng. . . . .

————–ta——-là———-phân——-giới——————- tuyến————————đáng yêu———!—–cáp——–cáp————-cáp———————-

Lấy thuỵ bào tàm ti (áo ngủ tơ tằm) vì sủng nhi say ngủ thay, nhẹ nhàng ôm y nằm ở trên giường, kéo tốt tơ tằm che đậy.”Các ngươi chiếu cố y cho tốt, ít một cọng tóc, trẫm sẽ lấy mạng của các ngươi!” Giọng nói trầm thấp, sợ đánh thức bảo bối trên giường. Trời sinh khí thế đế vương, làm cho nội thị mới vừa được chủ quản mang đến trong Thiên Sủng cung thân thể run rẩy, vội vàng nói vâng!

Lại nhìn thiên hạ mĩ mĩ ngủ trên giường một cái, Lôi Duẫn Hạo đem tay lôi kéo mình bỏ vào trong chăn, lúc này mới lưu luyến rời đi.

Bên ngoài ba mươi cung nữ thái giám bởi mới tới cuối cùng cũng không dám ngẩng đầu, thẳng đến khi Hoàng Thượng rời đi, mới can đảm nghĩ tiến vào nội thất nhìn vị tiểu chủ tử được Hoàng Thượng sủng lên tới tận trời lớn lên có bộ dáng gì, chính là bị nội thị ngăn cản. Đành phải lui ra ngoài. Không có biện pháp, hạ nhân trong cung phân đủ loại. Nhất đẳng là nội thị, chỉ có một vị, mỗi người là cao thủ võ công cùng chủ tử là như hình với bóng. Thời khắc bảo hộ chủ nhân an toàn, bình thường đều là ma ma chủ quản cấp. Hết thảy đều lấy chủ nhân làm trung tâm. Nhị đẳng hầu hạ chủ nhân rửa mặt, trang điểm, bưng trà đổ nước, có thể xuất nhập nội thất. Bình thường là cung nữ thái giám thông minh. Từ Tam đẳng trở đi, cũng chỉ được đứng ở ngoại điện chờ phân phó, không được tiến vào nội thất. Càng đi xuống, địa vị càng thấp, tới Lục đẳng cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ hầu hạ.

Cung nhân càng nhiều, nói lên càng được Hoàng Thượng sủng ái. Mà Hoàng Thượng phái đến Thiên Sủng cung Nhất đẳng ma ma có đến bốn người, có thể thấy Hoàng Thượng đối với vị tiểu chủ tử này trình độ sủng ái bất đồng.

Bốn nội thị ma ma từ trong khiếp sợ tỉnh lại, các nàng ở trong cung ít nhất đã ngây người trên năm năm, coi như là lão nhân. Còn không có thấy qua Hoàng Thượng đối với vị phi tử nào cẩn thận như vậy. Xem ra địa vị của vị chủ tử này trong cảm nhận Hoàng Thượng thật sự không giống. Càng bắt kịp chủ tử có tiền đồ, địa vị của mình ở hậu cung cũng cao nhất đẳng, cái gọi là nước lên thì thuyền lên, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

“Cẩn thận, nếu là xảy ra nửa điểm sai sót, trước khi Hoàng Thượng muốn tánh mạng bọn tỷ muội ta, ta trước hết giết các ngươi!” Một thân lục y cung trang ma ma đi ra. Hoàng Thượng càng cưng chiều, vậy chứng minh vị chủ tử này kiêu ngạo, sợ là một chủ tử như thế, Hoàng Thượng sinh khí, mệnh của các nàng sẽ không còn. Đương nhiên là một chút sai lầm cũng không thể có.

“Tiểu nhân đã rõ.” Bên ngoài nội thất chỉnh tề lên tiếng, đây là cấp bậc.

Di Tâm cung

“Ngươi nói cái gì——” Một giọng nữ tức giận vang lên!

“Thiên chân vạn xác a! Đức phi nương nương, Hoàng Thượng tự mình ôm cái nam tử kia vào Phượng Nghi cung. Hoàng Thượng còn nói đem Phượng Nghi cung đổi thành ‘Thiên Sủng cung’.” Thái giám trên mặt đất báo tin tức mới nhất!

“Hảo, hảo! Ha ha. . . . Không nghĩ tới đến cuối cùng lại rơi vào trên đầu một tên nam tử! Thật sự là trò cười a! Kia bản cung cố gắng nhiều năm như vậy, thế nhưng rơi vào trong tay một nam tử, toàn bộ bị ngâm nước nóng sao (bị hỏng) sao” Nữ tử cười có chút điên cuồng, âm thanh phẫn nộ kia làm cho người ta phát lạnh!

“Thiên Sủng, khá lắm Thiên Sủng, Lôi cung truyền đến tin tức, tên nam tử kia chính là gọi sủng nhi. Hoàng Thượng để Phượng Nghi cung sửa làm ‘Thiên Sủng cung’, thật đúng là bảo bối a.” Đức phi cười giận dữ, bỗng nhiên đứng lên đem thứ trên bàn dùng sức gạt ngã, ngọc khí hảo hạng kia rơi vỡ nát.

“Nương nương bớt giận, hại thân thể không tốt, Lục nhi nhìn sự tình cũng không phải không có cách xoay chuyển.” Cung nữ bên cạnh đưa ra chủ ý!

“Nói, như thế nào” Đức phi hai mắt đỏ lên vì giận dữ, giống một con dã thú đang phát cuồng, vừa nghe có thể xoay chuyển, liền xoay người nhìn về phía cung nữ bên cạnh mình.

“Lục nhi nghe nói, cái nam tử kêu sủng nhi kia tính cách đơn thuần, không hề có tâm cơ. Nương nương nếu muốn diệt trừ y chính là dễ như trở bàn tay. So với phi tử có tâm cơ đơn giản hơn nhiều.” Lục nhi vội vàng nói ra chủ ý của mình, chỉ cần được nương nương sủng ái, nàng làm cung nữ bên người này, đương nhiên địa vị tăng vọt.

“Tính cách đơn thuần Không hề có tâm cơ Ha hả, thật sự là buồn cười, người như vậy còn sao Bản cung nhìn hình dạng yêu mị kia của y, giả bộ đơn thuần câu dẫn Hoàng Thượng. “Đơn thuần Trên đời này sợ sớm đã chết sạch!

“Nương nương đừng nóng vội, dù sao cho dù y ở tại Phượng Nghi cung kia, cũng không nhất định trụ được ổn. Nương nương đường vội sinh khí, Hoàng Thượng làm như thế, chỉ khiến cho nhiều người tức giận, sợ hiện tại vài vị nương nương đã nghĩ biện pháp đi. Vừa rồi ở yến hội nhất cử nhất động của nam tử kia, Lục nhi nhìn đến thanh thanh sở sở, thật đúng là bộ dáng giống như bất tri thế sự (không hiểu sự đời). Muốn làm không cần nương nương ngài tự mình ra tay. . . . . . .”

“Ngươi nói cũng đúng, bản cung có thể nào liền nhận thua như vậy chứ!” Nghe xong lời cung nữ, Đức phi tỉnh táo lại, vừa rồi chính mình rất tức giận, dĩ nhiên lòng người đại loạn, tán thưởng nhìn cung nữ bên cạnh một cái, gật gật đầu. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đứng dậy nói: “Cái ‘lễ vật’ kia chuẩn bị đưa cho Hiền phi đâu”

“Có nô tài đây.” Một thái giám bên cạnh vội vàng đứng vậy.

“Tiểu Xuân Tử, bản cung liền đem chuyện này giao cho ngươi. Hiền phi trước hết buông xuống, lấy ‘lễ vật’ đi hảo hảo ‘tiếp đón’ vị tân sủng nhi này. Cần phải mời tên đó đến đây!”Nữ tử âm hiểm cười, hai mắt lóe lên quang mang độc ác, “Ha ha. . . . Vừa vào hoàng cung, bản cung là tặng ngươi một lễ vật thật tốt.” Ngày mai. Trong cung sẽ nhiều thêm một khối thi thể!

“Vâng!”

Giờ chưa ngủ ngồi beta ( ̄ヘ ̄٥#) 1:28am

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.