Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 23: Chương 23: Lôi Duẫn Linh




Mọi người đến hoan hô một chút đi. . Ác. . Lôi Duẫn Linh long trọng lên lễ đài!!

Đóng vai ác linh Lôi Duẫn Linh.

Chú thích: tên là người đóng vai tự mình chọn, cảm thấy không tốt nói nhỏ, tiến vào đàn K nàng đi. Ác ha hả.

“Ân, không tồi.” Lôi Duẫn Hạo đem khối sơn trà mà sủng nhi ăn một nửa bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai, nhìn chằm chằm sủng nhi ám muội gật đầu.

Sủng nhi mặt đỏ lên, tay đẩy Lôi Duẫn Hạo, “Ta đi chơi.” Tựa như chạy trốn. Sủng nhi vừa đi,dịu dàng ôn nhu trên mặt Lôi Duẫn Hạo cũng theo y đi rồi. Ngẩng đầu lên, một bộ sắc lạnh, hơi thở lạnh lùng lao thẳng đến đoàn người, ép bọn họ như là bị một chậu nước đá dội đầu, thân thể lập tức run rẩy, vội vàng cúi đầu loay hoay bắt tay vào làm gì đó. Trên đường lại di chuyển, không khí trở nên thật cẩn thận.

Dọc theo đường đi, có một nam hài tựa như tinh linh vui vẻ kêu lên vui mừng, không ngừng giống như tiểu thương hỏi đông hỏi tây, chỉ là mỗi người trả lời cũng lắp bắp, sủng nhi nghe không hiểu lắm.

Địa phương được sủng nhi đi dạo qua, lập tức lại sẽ có một đám người chen chúc áp sát, phía sau đem những gì sủng nhi mới vừa xem qua, sờ qua mua hết. Đoạt được cái gì liền kêu la tưng bừng! Tiểu thương bên cạnh nhìn thấy cảnh này, lá gan càng lúc càng lớn, vội vàng tiếp đón sủng nhi đi tới nhìn. Cho dù là y không mua, có thể ở gần nhìn nam hài đẹp như tinh linh, cũng cảm thấy mỹ mãn a.

Lôi Duẫn Hạo mắt lạnh lướt nhanh người phía trước, tay tên kia, đang lôi kéo góc áo của sủng nhi, lắp bắp vì sủng nhi giới thiệu những thứ trên quầy. Vẻ mặt đang hạnh phúc của chủ quầy, cũng không có phát hiện nguy hiểm đang một chút một chút tiếp cận hắn ta.

“Một tay của ngươi vừa rồi chạm vào y!” Sủng nhi vừa ly khai, một ngữ khí lãnh liệt làm cho tiểu thương một bên nhìn sủng nhi phục hồi tinh thần, không hiểu vị nam nhân lãnh khốc này hỏi gì Chỉ là toàn thân sát ý của hắn quá mức rõ ràng, tiểu thương chưa gặp qua người có loại khí thế này, sợ tới mức ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất.

Theo ánh mắt của nam tử, hắn ta hiểu được đối phương hỏi ‘y’ kia là ai. “Ta. . . . . . . Ta không dám, đại nhân tha mạng!”

Nhìn sủng nhi không biết bị cái gì hấp dẫn vội vàng đi, ánh mắt của Ảnh theo chủ tử, cũng vội vàng theo sau. Lôi Duẫn Hạo lúc này mới thu hồi tầm nhìn, “Tay trái. . . . . Hay là tay phải, vẫn là hai tay đều có!”

“Trái, tay trái. . . . .” Người trên mặt đất thân thể run rẩy, không hiểu người tới vì cái gì muốn hỏi. Nhưng cảm giác nói cho bản thân, người này phi thường nguy hiểm.

“Tốt lắm, chém đứt tay trái của hắn ta!” Lôi Duẫn Hạo lạnh lùng hạ lệnh, không nhìn tiểu thương sững sờ trên mặt đất, huy tay áo mà đi, công phu nháy mắt, trong đám người náo nhiệt, liền truyền đến một trận kêu thảm thiết. Chẳng qua ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người nam hài tinh linh xinh đẹp, luôn luôn đem những gì sủng nhi xem qua tranh mua, không có bao nhiêu người chú ý tới việc này.

“Ai yêu.”

“Đau!!” Sủng nhi đang cầm một cái trâm gài tóc loé bạch quang, ‘không cẩn thận’ bị một đại mỹ nữ đánh tới. Bỗng nhiên ‘ngoài ý muốn’, toàn bộ tinh thần của sủng nhi đều nhìn trâm gài tóc trên tay, không có kịp thời bảo hộ mình. Thân thể bị đụng vào cái bàn của tiểu thương bên cạnh, trâm cài tóc trên bàn đâm vào làn da trắng noãn của sủng nhi, máu lập tức theo trâm cài chảy xuống.

“Nha, lực đạo quá lớn.” Nữ tử kinh hãi nói, chính mình vừa rồi thật sự bị kích động. Cũng không trách này được, ai kêu đối phương bộ dạng đẹp như vậy, khiến nàng tim đập một kích nhảy a nhảy, nhất thời không có nắm chắc được lực đạo.

Thiên a, mĩ thiếu nam, còn có thuỷ liên ấn! Kinh hỉ a, tuyệt sắc mĩ nam, xem ra cũng không uổng chính mình hạnh khổ ra đây một chuyến.

Nha. . . . . Khóc, khóc! Đại mỹ nữ nhìn thấy hơi nước trong mắt sủng nhi, tâm đau a. “Như thế nào khóc chứ Đừng khóc đừng khóc, là ta không tốt. . . . ” Chính mình thật là quá đáng, thế lại đem y làm cho khóc!

Có muốn hay không đến tự sát bồi tội. Vẫn là không cần đi, nàng vẫn là lưu lại mệnh hảo hảo yêu thương y, lấy công chuộc tội không phải rất tốt !

Ừ . . . . . .Không tồi, chính mình không thể chết được, bằng không nhóm mĩ nam trong hậu cung ai tới yêu thương. Nữ tử gật đầu thật mạnh, một bộ thần thái hy sinh chính mình vì thương xót chúng sinh. Vật mà trời đổ mưa, nhìn mĩ nam rơi lệ, ngay cả lão Thiên gia cũng đau lòng y. Nàng thật là. . . . .Thật là một cái phôi đản! Nữ tử trong lòng không ngừng trách cứ chính mình, như thế nào lại hại y bị thương chứ.

Vội vàng đi qua nâng người trên mặt đất dậy, thuận tiện sờ sờ tay nhỏ bé, ôm thắt lưng một cái, “Ngươi không sao chứ Nơi nào đau, thực xin lỗi. . . . . .”

Oa. . . . . Nhìn gần càng hấp dẫn, nhất định phải mang về! Nữ tử đem lời nói vừa rồi mắng chửi chính mình hoàn toàn ra vào sau đầu, ăn đậu hủ sủng nhi.

“A, chảy máy!A, thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Tuy rằng là cố ý, nhưng không nghĩ tới muốn người ta bị thương, đặc biết đối người như mỹ nam tử, nàng nhẫn không thể thương tổn họ.

Thà rằng để chính mình trúng kịch độc, cũng không thể làm cho mĩ nam chịu một chút thương tổn a, như vậy, lòng của nàng, sẽ cảm thấy vạn phần khổ sở.

Nói, nàng sỡ dĩ trù mình trúng kịch độc, là bởi vì nàng bách độc bất xâm!

“Ta mang ngươi băng bó một chút, ngươi đứng ở đấy để làm gì, còn không đến giúp bản. . . . . Cô nương đỡ công tử đứng lên! !” Nhìn nam hài mắt to lam sắc tụ đầy lệ, nữ tử trong lòng lại một hồi tự trách, người bên cạnh yếu ớt như vậy, hẳn là nên giữ để yêu thương. Tay thật sự mềm a, hôn một chút trước.

“Dạ!” Tiểu Lập Tử đáp lời, bất đắc dĩ nhìn chủ tử nhà mình đối với công tử đáng thương ‘động tay động chân’, hắn ta đã muốn chết lặng!

Trong phủ đã có không ít, còn ở bên ngoài vụng trộm. Ai. . . . . . Trách thì trách công tử này thật đẹp, làm cho quận chúa mất hồn. Xem ra nhất định lừa người ta một phen. Muốn trách thì trách Hoàng Thượng cũng không quản nàng, làm cho quận chúa càng ngày càng làm càn, cũng không có sự rụt rè của nữ nhi. Bất quá nói, rụt rè hai chữ này, thật sự là cùng vị quận chúa tôn quý dính cũng không dính được a!

‘Bùm’ thanh âm vang lên, liền nhìn thấy Tiểu Lập Tử vừa mới chuẩn bị chạm vào sủng nhi, giống như một con diều giấy đứt chỉ bay thật xa.

“Người nào, lớn mật như vậy, dám đánh người của ta!” Lôi Duẫn Linh đem sủng nhi bảo hộ ở phía sau, hướng người tới hét lớn một tiếng.

“Quận chúa. . . . . . .Tiểu thư!” Ảnh nhìn thấy người trước mắt, da đầu run lên, nàng như thế nào cũng đến đây!

Cap cũng không hiểu rõ cái phần dịch đầu của Bót Sì nữa >.< còn về phần Lôi Duẫn Linh thì tuôi ba chấm :v điển hình cho một bộ phận mê trai đẹppp chính là đây còn ăn hủ con người ta (-”-) dễ sợ dễ sợ dễ sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.