Xung quanh long kiệu được dùng tơ lụa thượng đẳng hoa lệ để che lấp, nhẹ nhàng thổi, tơ lụa phiêu dật. Sủng nhi đứng ở bên cửa sổ, gió thổi qua, dung mạo tuyệt sắc liền xuất hiện trước mắt khiến dân chúng nhốn nháo.
Cái này không tốt, vốn là náo nhiệt hoan hô đều ngừng lại, mọi người đồng dạng ngơ ngác nhìn chằm chằm sủng nhi, hai mắt phát sáng, đợi cho tới khi nhìn không thấy nữa, người ở hai bên trở nên càng thêm ầm ĩ, mà lần này bọn họ gào to không phải ‘Hoàng Thượng vạn vạn tuế. . . . . . ‘, mà là hưng phấn kêu to, “Tiên tử, tiên tử. . . . . . .”
“Nhìn thấy không, nhìn thấy không. . . . . . .”
“Ngươi cũng thấy đấy, không phải ảo cảnh đúng không. . . . . . . . ”
“Tiên tử. . . . .Tiên tử. . . .. Thật xinh đẹp . . . .”
Đến khi Lôi Duẫn Hạo phát hiện thì, không kịp rồi. Tựa như giận dỗi gắt gao ôm chầm sủng nhi, không cho y lộn xộn. Nhìn một đám người đáng chết, đang hướng về phía bảo bối của hắn chảy nước miếng, hai mắt trực tiếp hiện ra tâm tâm màu đỏ (♥‿♥), hắn liền bực bội.
Bực bội. . . . .Bực bội. . . . .Phi thường bực bội.
“Ha hả. . . . .Ha hả. . . .” Nhìn hành động như tiểu hài tử của ca ca, đúng là cười chết nàng, nếu như bị những đại thần kia trông thấy bộ dáng ca ca , còn có thể cho rằng gặp quỷ! Đường đường Đế vương Lôi quốc, thế nhưng lại đố kị như thế.
“Ngươi cười cái gì!” Hắn hiện tại chính là phi thường hỏa đại, một phen kéo hạ rèm, ôm sủng nhi đang giãy dụa! “Sủng nhi ngồi yên, cẩn thận bị ngã!”
“Sẽ không. . . . . . Buông ra, ta muốn xem. . . . . .” Bất mãn thúc tay Lôi Duẫn Hạo, vì cái gì không cho y xem a, bọn họ cũng tốt lắm a, cũng sẽ không thương tổn y. Không thương tổn y, đều là người tốt.(Ai, đứa nhỏ này, bị những tinh linh ấy dọa sợ. Chỉ cần là không thương tổn, ở trong lòng sủng nhi liền biến thành tốt.)
“Chờ hồi cung, sau này đi ra xem không tốt sao! Đến lúc đó, ta cho ngươi đi, muốn đi đâu cũng thuận ý ngươi. . . .” Nói là nói như vậy, bất quá trong lòng hắn nghĩ sẽ không có mang sủng nhi đi ra ngoài, trước để sủng nhi tiến cung, đến lúc đó ra hay không ra được, còn không phải chuyện hắn quyết định.
“Ân. . . . . ” Này rõ ràng là cám dỗ rất lớn, thế nhưng muốn đi đâu phải đi làm sao a, sủng nhi nghiêng đầu, nghĩ có nên đáp ứng hay không.
“Sủng nhi, ta tự giới thiệu một chút, ta gọi là Lôi Duẫn Linh. Là muội muội của đế vương nhân loại!” Lôi Duẫn Linh cũng không muốn những người đó nhìn thấy bộ dáng của sủng nhi, mỹ mạo của sủng nhi là phi thường dễ dàng gây nên náo động, cho nên vội vàng giúp đỡ hoàng huynh dời đi tầm nhìn của y.
“Ác, Lôi Duẫn Linh. Tên hắn là gì” Sủng nhi khe khẽ niệm một chút, lại chỉ chỉ người ôm y, y không biết tên của hắn!
Nhìn cái dạng này của sủng nhi, Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày, hắn đã quên cái gì sao
“Ha ha. . . . Không, không phải chứ! Sủng nhi ngươi vậy mà còn không biết tên của hắnHoàng huynh ngươi cũng không nói sao Ngươi cũng quá thất bại rồi!” Thế nhưng ngay cả tên của mình cũng không có nói cho y!
Ha hả, thật tốt quá! Tên sủng nhi biết đến đầu tiên, nhất định là tên của nàng, coi như hòa nhau! Lôi Duẫn Linh đắc ý hướng Lôi Duẫn Hạo liếc mắt một cái.
Hắn cũng không có nói gì sao Giống như thật sự không có! Sủng nhi cũng không có hỏi qua hắn, cũng không có kêu hắn. Vẫn đều là hắn kêu sủng nhi, nghĩ muốn tận dụng biện pháp đem y giữ bên mình, nhìn vẻ mặt đắc ý của muội muội, Lôi Duẫn Hạo sao có thể không rõ ý tứ của nàng.
Nhướng mày, Lôi Duẫn hạo nâng cằm trắng nõn của sủng nhi, nhẹ nhàng đè ép lên, cuồng nhiệt, say mê. Hôn môi thật sâu, khiến sủng nhi chậm rãi đáp lại hắn. Y không hề chán ghét hôn môi, giống như thực thích, cảm thấy được chính mình rất thoải mái như thế, lại không biết nói này đại biểu cho ý nghĩa gì. Nhìn thấy hai người ở trước mặt nàng trình diễn một màn này, trong lòng Lôi Duẫn Linh giống như bị mèo cào.
Thân thể sủng nhi run rẩy ngã vào trong lòng Lôi Duẫn Hạo. Y thật sự là mẫn cảm, bất luận nhẹ nhàng đụng chạm gì đều làm cho thân thể y run rẩy lên. . . . . . .
Hai đầu lưỡi mảnh mềm mại quấn quít lấy nhau, nuốt lấy dịch hương ngọt ngào của sủng nhi. Khiêu khích môi lưỡi y, làm cho y nhu nhược không xương xụi lơ ở trong lòng hắn.
Trong kiệu phát ra thanh âm hôn môi ‘chiêm chiếp’, thanh âm nước bọt mập hợp, còn có tiếng rên rỉ vụn vặt thoải mái của sủng nhi. . . . . .
Cũng kích thích màng tai của Lôi Duẫn Linh. Không có biện pháp, đánh cũng đánh không lại, đành phải bưng cái tai của mình. Nhìn hai người gắt gao ôm nhau, lòng của nàng thật ngứa.
Nửa ngày Lôi Duẫn Hạo mới buông tha, sủng nhi thở không nổi, lưu luyến liếm liếm đôi môi đỏ mọng sưng đỏ. Sau khi được hắn làm dịu càng thêm hồng nhuận kiều diễm, hé ra hợp lại ở trong lòng hắn nghỉ ngơi.
Nhìn đôi môi so với cánh hoa còn non nớt mê người hơn, nàng rốt cục hiểu được vì cái gì nhìn thấy sủng nhi thì, hắn đều là môi sưng đỏ, nguyên lai đó là do hoàng huynh ban tặng!
Thần sắc mê say kia, thủy mâu khép hờ, thân mình mềm mại, khoé miệng lóe chỉ bạc, không thể nghi ngờ chính là hấp dẫn nàng cực kỳ! Trực tiếp nhìn chăm chú môi đỏ mọng ướt át kia, Lôi Duẫn Linh nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, liếm liếm môi khô khốc. Nhìn màn hôn môi nóng bỏng mê người không lấy tiền, sắc nữ nàng tính tình lại bạo phát trong cơ thể!
Gắt gao nhìn chằm chằm môi của sủng nhi, Lôi Duẫn Linh nuốt nuốt nước miếng, thật muốn hôn lên hoa tươi mềm mại kia, mắt liền đỏ càng ngày càng muốn. . . . .
‘Đông’! Một tiếng phác phong vang lên!
“Ám khí” Lôi Duẫn Linh vội vàng nắm cái chén trên bàn trong kiệu chắn đi, thấy một củ lạc cách ngực nàng hai thước cùng chén đụng vào nhau, chén ngọc đựng nước vỡ ra!
Kinh hãi! Thiếu chút nữa không cẩn thận bị củ lạc nho nhỏ này giết chết!
“Không cho phép ngươi nhìn y!” Lôi Duẫn Hạo nổi giận, sắc nữ này vậy mà làm trò trước mặt hắn đánh chủ ý lên người sủng nhi!