Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 53: Chương 53: Thu Hậu Toán Trướng




Chương 52: Thu hậu toán trướng (chờ chuyện phát triển đến giai đoạn cuối cùng sẽ nhận xét ai đúng ai sai; chờ cơ hội trả thù.)

Nhìn thấy Hoàng Thượng ôm tiểu chủ tử y phục bất chính trở lại Lôi cung, toàn cung cao thấp tâm kinh đảm chiến (kinh hãi), thở cũng không dám thở mạnh một tiếng. Khí sắc của Hoàng Thượng so với gió mùa đông ngoài phòng còn muốn lạnh hơn, toàn thân sát khí, làm cho bọn họ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Toàn bộ đều lui xuống, không có mệnh lệnh của trẫm, ai cũng không được vào!” Lôi Duẫn Hạo rống to một tiếng, nhìn sủng nhi trong lòng bất an, màu hồng không bình thường kia làm cho hắn vô pháp tiêu trừ hận ý trong lòng. Nếu hắn không đuổi Lôi Duẫn Linh đi, hắn hiện tại nhất định sẽ giết nàng nhất định giết nàng!

“Vâng!” Tranh tiên khủng hậu (chen lấn), thái giám cung nữ nhanh chóng biến mất ở Lôi đình, giống như phía sau là sứ giả địa ngục hồn xiêu phách lạc đi theo.

“Nóng, nóng.” Ý nghĩ của sủng nhi một mảnh mơ hồ, phân không rõ mình ở nơi nào, phát ra tia rên rỉ kiều nhược (mảnh mai, yểu điệu), kéo y phục trên người, không ngừng lăn trên giường, trên hai gò má đỏ ửng nhàn nhạt. Phát ti lam sắc (sợi tóc màu lam) tản ra bốn phía. Trong đầu một mảnh hoảng hốt, không biết mình bị làm sao, hơi thở bên môi cũng nóng rực, da thịt toàn thân xanh ngọc vì sắc dục tra tấn, ửng lên một màu hoa hồng nhàn nhạt.” Duẫn, Duẫn Hạo, sủng nhi nhi nóng quá.” (chết em =]]]] )

Chậm rãi thả sủng nhi ở trên long sàng, thấy y lôi kéo y phục của mình, đành phải nằm ở bên người y. Hôn môi y, thấy bộ dáng y gấp rút, trong lòng lại nghĩ đến bộ dáng sủng nhi hôn môi kẻ khác, nội tâm lại một trận nộ khí, tựa như trừng phạt, hung hăng hôn sủng nhi, làm cho y không thở nổi.

Chính là sủng nhi lúc này toàn thân lửa nóng hừng hực, tuyệt không sợ Lôi Duẫn Hạo cưỡng đoạt không khí của y, hai tay hai chân tự động nâng lên, quấn ở trên người Lôi Duẫn Hạo. Nhiệt tình đáp trả cái hôn muốn chiếm đoạt y kia, tay cũng không ngừng lôi kéo y phục đối phương, muốn gắt gao dán vào nhau.

Ánh mắt càng ngày càng say mê, thật là một tiểu yêu tinh a. Không biết vì cái gì, giờ khắc này hắn không muốn sủng nhi. Đương nhiên không phải bởi vì thân y bất khiết. Mà là bởi vì lòng của Lôi Duẫn Hạo, khinh thường đạt được sủng nhi khi y bị kê đơn. Tự tôn của hắn, không thể tiếp nhận. Hắn yêu sủng nhi, đương nhiên muốn y cam tâm tình nguyện cho hắn, mà không phải như bây giờ.

Điểm này hắn cùng Lôi Duẫn Linh bất đồng, yêu một người, không phải chỉ đạt được thân thể y, liền cao hứng. Mà là để ý đối phương đáp ứng, có phải hay không cũng thương hắn.

“Ân, ân, sủng nhi nóng quá, Duẫn Hạo. . . . . .” Thanh âm kiều kiều thôn phệ thần chí hắn, sủng nhi sốt ruột cực kỳ, hai tay lôi kéo y phục của hắn, thật sự muốn vứt mà không được. Nhưng y vẫn thanh tỉnh thật tốt a. Tiểu tử kia nhiệt tình như vậy, hắn nhất định rất vừa lòng y ở trên giường chủ động.

Diễm Băng vừa tiến đến, liền phát hiện tình huống không ổn, rất nhanh bò đến long sàng to lớn, hướng sủng nhi liền một ngụm cắn xuống. Nếu y không hiểu được phải tự cứu mình, kia nó đành phải kích ra bản năng tự cứu của y. Không muốn chết, liền mau sử dụng pháp lực.

“Hỗn trướng!” Diễm Băng tốc độ quá nhanh, làm cho Lôi Duẫn Hạo đang đắm chìm trong yêu nhiêu mị thái (xinh đẹp kiều mị) của sủng nhi không kịp phản ứng, liền nghe được sủng nhi hô đau, mới nhìn thấy cái hỏa hồng xà, còn có dấu răng trên làn da tuyết trắng rất nhanh biến hắc.

Lôi Duẫn Hạo nội tâm phát hỏa, lửa trong lòng cách cách đốt. Một chưởng kia vốn là không có nhiều pháp lực đem xích xà đánh cho bay lên, ném tới thật mạnh trên tường, lại rơi xuống hôn mê bất tỉnh.

“Đau, đau quá a!” Sủng nhi lệ cũng chạy ra, rất nhanh lại không đau, cánh tay bị cắn hoàn toàn chết lặng, không có chút cảm giác. Sủng nhi bất lực nhìn nam nhân trên người, “Không đau, không có cảm giác.”

“Người tới, ngự y, ngự y!” Nhìn thấy cánh tay sủng nhi thần tốc biến đen, trong lòng nôn nóng ghê gớm, không chút nghĩ ngợi ôm lấy sủng nhi hướng ra bên ngoài, lớn tiếng kêu, “Mau, mau cứu sủng nhi của trẫm, mau!”

“Nhóm nô tài liền lập tức đi.” Người ngoài phòng nghe được Hoàng Thượng quát to, vội vàng vọt vào, vừa nghe thấy Hoàng Thượng phân phó toàn bộ lại vội vã xông ra ngoài. Thủ hoảng cước loạn (chân tay luống cuống), lại ngã sấp xuống cùng một chỗ.

“Cút! Toàn bộ cút hết cho trẫm!”

“Đừng nóng giận.” Sủng nhi nhìn người đang ôm mình, trong lòng nhịn không được cảm thấy ngọt ngào. Cảm giác được người quan tâm thật tốt. Bị độc xà mãnh liệt cắn, xuân dược trên người trái lại không còn dày đặc như vậy, khiến sủng nhi thanh tỉnh không ít. “Ta không sao, một hồi là tốt rồi.” Nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, thủy liên ấn trên đầu sủng nhi phát ra bạch sắc quang mang, khiến thân thể sủng nhi được bao phủ trong một mảnh bạch quang.

Lôi Duẫn Hạo ngạc nhiên nhìn, đột nhiên nhìn xung quanh, hoàn hảo mọi người đã bị hắn đuổi đi, bằng không để cho người khác nhìn thấy chuyện này, nếu không sẽ đi đồn khắp nơi. Hắn tuyệt không sợ phiền toái, trái lại sợ có người thương tổn sủng nhi.

Không đến ba mươi giây, sủng nhi từ từ mở mắt, dấu vết bị răng nọc cắn qua cũng biến mất. Cánh tay cũng khôi phục một mảnh tuyết trắng, không có dấu hiệu hắc sắc.

“Sủng nhi, ngươi cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái.” Lôi Duẫn hạo cẩn thận hỏi, hắn cũng không quên sủng nhi từng nói qua, độc tính của xà này rất lớn.

“Đừng lo a, ta tốt lắm.” Sủng nhi nâng mặt hắn, tinh tế hôn môi.

“Sủng nhi. . . . .” Nhìn thấy hồng tích trên cổ sủng nhi, cảm thấy lửa giận lại hừng hực dấy lên, cúi đầu nặng nề hôn lên những dấu vết đó, hung hăng mút, cho đến khi đem mảnh phiến hồng che khuất, chỉ để lại dấu vết của mình.

“Đau a.”

“Còn dám kêu đau! Nói, ngươi vì cái gì cùng cái nữ nhân kia đến ôn tuyền, còn để nàng chạm ngươi!” Tên cũng không kêu, biến thành ‘cái nữ nhân kia”, có thể thấy hắn giận biết bao a, rất muốn giết nàng.

“Duẫn Hạo, ngươi nói cái gì Nàng chỉ là ôm ta một cái mà thôi. . . . .”

“Không cho phép! Không cho phép! Cái gì ôm ngươi một cái, ngươi còn để nàng hôn, còn để nàng. . . . . . Quên đi, dù sao sau này ai cũng không cho phép chạm, nhìn thấy ai cũng phải đứng xa xa, biết không Ngươi là của ta, sủng nhi.” Hắn nổi giận đùng đùng, chỉ có cơn tức, lớn tiếng kêu la, mười phần giống một tên trượng phu bị đeo nón xanh, bộ dáng thu hậu toán trướng.

Sủng nhi sợ tới mức thân mình run rẩy, nhìn hắn bức tiến (dồn ép), nhịn không được lùi về phía sau một bước. Thủy mâu thật to kinh hoàng nhìn hắn.

Tâm của Lôi Duẫn Hạo a, tựa như trích máu, nhìn bộ dáng sủng nhi sợ hãi. Vội vàng bình phục cơn giận dữ của mình, này cũng không phải lỗi của sủng nhi, không phải lỗi của y. Nếu là lỗi của y, chính mình, chính mình sẽ nhịn không được mà thương tổn y. “Sủng nhi đừng sợ, là ta không tốt. Nơi đây cùng nơi sủng nhi sống không giống nhau, nếu không phải người mình yêu, thì ngàn vạn lần không thể để bất luận kẻ nào cởi y phục của ngươi, hiểu chưa Cũng chính là chỉ có ta, mới có thể làm như vậy với ngươi, mới có thể ôm ngươi, mới có thể hôn ngươi, mới có thể. . . . . . Có thể có được ngươi. Nếu là người khác, đó là không đúng. Hơn nữa ta sẽ rất thương tâm.”

“Duẫn Hạo thực xin lỗi, ta biết ta làm sai, cho nên ngươi tức giận như vậy.” Sủng nhi ở trong lòng hắn, không đành lòng nhìn đôi mắt đang trầm thống, bên trong tổn thương thật sâu, y thấy đau quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.