Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 36: Chương 36: Thục Phi




Vừa vào cung điện của mình, mặc kệ cung nhân một bên đang quỳ. Lôi Duẫn Hạo lập tức đem sủng nhi tò mò đánh giá ôm vào trong lòng, như đại hạn chờ mưa mà hôn môi, như là muốn đem sủng nhi hoà tan vào thân thể hắn.

Liền ngay cả cung nhân bên cạnh nhìn thấy Hoàng Thượng một bộ muốn ăn thịt người, cũng an phận quỳ trên mặt đất, không dám phát ra một chút tiếng vang, sợ quấy rầy chuyện tốt của Hoàng Thượng.

Nhiệt tình hôn môi, giống như một trận mưa rơi lên trên mặt của sủng nhi, ánh mắt, cái mũi, đôi tai. . . . . . .

Như dã thú lại ôn nhu cùng cuồng nhiệt, hai tay không ngừng vuốt ve thân thể sủng nhi, khe khẽ mân mê, lại bộc phát lực phá hoại kinh khủng, một phen xé xuống ống tay áo của sủng nhi, từ cái cổ tuyết trắng hôn thẳng xuống phía dưới. . . . . .

Khẽ liếm bàn tay trắng noãn của sủng nhi, mút vào ngón tay dài mảnh của y, một chút một chút, đem y tan chảy. . . . . .

“Ân. . . . . .A. . . . . Duẫn, Duẫn Hạo.” Sủng nhi bị một loạt hành động bá đạo mà ôn nhu này, khiến cho đầu choáng mắt hoa. Cảm giác phiêu phiêu dục tiên, thật sự là cảm giác rất kỳ diệu.

Một tay gắt gao giữ chặt y phục trước ngực Lôi Duẫn Hạo tựa như đó là chỗ dựa duy nhất của y, nếu như buông ra, y nhất định sẽ bay tới giữa không trung. Một cánh tay tuyết trắng khác, đang bị người hung hăng hôn, ở phía trên lưu lại một hôn ngân to to nho nhỏ đẫm nước. . . . . .

Thoải mái ngẩng cao đầu hưởng thụ âu yếm cuồng dã, thủy mâu nửa mở, bên trong là một vũng xuân thủy, hai gò má ửng hồng, đẹp như hoa đào. Môi mọng phấn nộn tựa như khát khao vươn đầu lưỡi nho nhỏ, liếm môi dưới của mình. . . . . . .

Vẻ mặt say mê khiến khoé miệng Lôi Duẫn Hạo câu lên, ở trên cái cổ non mềm, lưu lại hôn ngân tinh tế, làm cho chúng nó tựa như hoa đào nở rộ.

“Sủng nhi của ta, thật đẹp. . . . .” Bỗng nhiên ôm lấy sủng nhi, thẳng hướng nội thất mà đi. . . . .

“A. . . . .” Sủng nhi kinh hô một tiếng, hai tay tự nhiên ôm chặt cổ Lôi Duẫn Hạo, chống lại cặp mắt *** nồng nhiệt kia, sủng nhi không khỏi đỏ mặt. Muốn di chuyển, mới phát hiện mình không động đậy được, bị ánh mắt hắc sắc kia hấp dẫn linh hồn mình cuốn sâu. . . . . .

Đem sủng nhi áp đến long sàng, khẩn cấp giật ra y phục sủng nhi, nhẹ nhàng hôn từ xương quai xanh xuống tiếng rên rỉ êm tai bất lực mê người của y, bàn tay Lôi Duẫn Hạo lôi kéo, hiện ra ở trước mặt hắn, giống như hạch quả mới vừa lột, lộ ra làn da tươi non oách bạch (trắng trong), sủng nhi hoàn toàn trần trụi ở trước mắt hắn.

Nhìn thân mình mê người trước mặt, xúc cảm co dãn mười phần kia làm cho người ta quyến luyến không rời, từng có vô số nữ nhân nhưng Lôi Duẫn Hạo, vẫn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. . . . . .

Thật đẹp. . . . . .

Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày. Nữ nhân chết tiệt này, hắn thật muốn lột da của nàng!

“Hoàng huynh, hoàng huynh ở nơi nào a. . . . . . .” Rất rõ ràng, chủ nhân của thanh âm này tất cả mọi người không cần phải đi đoán.

“Quận chúa, đừng lớn tiếng như vậy a, Hoàng Thượng sinh khí làm sao bây giờ. . . . . . .” Cái giọng nữ nhu nhược kia, thập phần vui tai.

“Sợ cái gì, ngươi chính là Thục phi nương nương mà hắn ‘tối sủng’, đến xem hắn nhất định sẽ cao hứng.” Lôi Duẫn Linh hì hì cười, nàng chính là đứng ở cửa nghĩ muốn tiến vào, lại tìm không thấy cớ, nhìn lên trời, lão Thiên gia liền giúp nàng an bài một cái cơ hội, vừa vặn gặp gỡ Thục phi nương nương đến thỉnh an.

“Quận chúa điện hạ, Hoàng Thượng hiện tại đang rửa mặt chải đầu, Quận chúa đợi lát nữa đến đây đi. . . . . . ” Lâm công công có chút cầu xin nhìn vị chủ tử thích sinh sự này, nhìn điệu bộ vừa nãy kia, Hoàng Thượng nhất định sẽ rất tức giận.

“Ác, như vậy a, kia bản Quận chúa cũng không tiến vào, vẫn là Thục phi nương nương đi vào chiếu cố hoàng huynh đi.” Lôi Duẫn Linh cười nhìn nữ tử bên cạnh, thấp giọng nói :”Nương nương hiện tại đi vào, hoàng huynh nhất định sẽ cao hứng nương nương người săn sóc tỉ mỉ, đến lúc đó, đối với ngươi càng ân sủng có thừa a. . . . . . ”

“Thật vậy chăng” Thục phi cao hứng nở nụ cười, nhưng có chút hoài nghi Quận chúa không cùng nàng lui tới này, vì cái gì phải giúp nàng.

“Đương nhiên, ngươi ngẫm lại a, phu thê bình thường, trượng phu trở về, thê tử không phải ở một bên hầu hạ, sau đó, tiểu biệt thắng tân hôn một phen. . . . . . ” Lôi Duẫn Linh mập mờ cười, nàng cũng không tin nữ nhân này không tâm động.

Vừa nghe đến ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ mấy chữ này, trong lòng Thục phi liền tốt, trong tay cầm khăn nhỏ thẹn thùng nhéo nhéo, mắt to ngập nước ngượng ngùng nhìn Lôi Duẫn Linh một cái.

Nhưng khiến Lôi Duẫn Linh bên cạnh nhịn không được một trận ác hàn. Ở trước mặt nàng làm những động tác này, sợ là lãng phí. Đương nhiên, Thục phi nương nương lập tức hiểu được vấn đề này, lập tức đi vào nội thất, một bên quan tâm ôn nhu nói :”Hoàng Thượng, nô tì đến hầu hạ ngài. . . . . . .”

Nói về cung điện của Hoàng Thượng, là phải thông báo nhận được cho phép mới có thể đi vào. Bình thường, cũng là Hoàng Thượng triệu mới có thể đi vào, mà bên trong, là phòng ngủ đơn độc của Hoàng Thượng. Chưa từng có tần phi bước vào một bước.

Mà Thục phi nương nương này làm sao dám đi vào chứ, nàng cũng không đần độn, trong lòng tự nhiên có một phen ý nghĩ.

Quận chúa ủng hộ nàng, kia chỉ là một phần nhỏ. Chính nàng ta cũng thập phần tò mò quan hệ của nam hài kia cùng Hoàng Thượng, còn có Lôi Duẫn Linh thuyết phục một phen nói đến tâm nàng ngứa ngáy không thôi.

Nàng vốn là phi tử mà Hoàng Thượng tối sủng ái, làm tốt, nhìn đến Hoàng Thượng nàng thập phần cao hứng, nhìn thấy nàng ôn nhu hiền lành như thế, nhất định sẽ càng thêm sủng ái nàng.

Sau một đống ý nghĩ như thế, Thục phi lớn mật tiêu sát đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.