Hộ vệ một bên cực kỳ sửng sốt! Hoàng Thượng thế nhưng lại nói yêu! Thân làm hộ vệ của Hoàng Thượng, bọn họ từ nhỏ đã đi theo hắn, đương nhiên hiểu rõ tính cách đế vương, chính là không dễ dàng để lộ tình cảm của mình. Chính là Hoàng Thượng gần đây vẫn luôn để lộ biểu tình điều mà một đế vương không nên có.
Đế vương không thể có tình yêu, cũng không cần phải yêu! Hoàng Thượng đương nhiên là biết rõ điều này, nhưng vì cái gì đối với tiểu chủ tử nói yêu.
“Thức ăn của phòng số hai mươi, hảo. . . . . .” Đại trù cao giọng kêu, đem thức ăn nóng hầm hập mang lên.
“Ta đến đây. . . . . ” Tiểu nhị giáp đi tới.
“Để cho ta đi. . . . . . ” Tiểu nhị ất cũng tới cướp.
“Cút ngay! Không cần cùng ta tranh. . . . . ”
“Ngươi mới là người phải cút, dựa vào cái gì phải cho ngươi. . . . . . . ” Hai tiểu nhị không ai nhường ai, bưng bàn đồ ăn ngươi ngăn ta, ta đá ngươi, người không biết, còn tưởng rằng đồ ăn này là vàng bạc châu báu.
“Các ngươi tranh cái gì hả, bình thường như thế nào không thấy các ngươi chịu khó như vậy đi!” Lão bản mới tỉnh ngủ đi tới, nhìn thấy bộ dáng của hai tiểu nhị, nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì gian phòng kia có hai mỹ nam tử, một người áo xám rất tuấn tú, tiêu sái tuấn mỹ, anh tuấn khí phách không phải người bình thường a. Còn người mặt đồ trắng. . . . . . So với hắn còn muốn mỹ hơn, ai. . . . . . Tựa như con của thần! Không cách nào hình dung. . . . . .” Trướng phòng tiên sinh ngừng bàn tính trong tay, đặt về chỗ cũ, còn giống như chưa phục hồi tinh thần.
“Ta cũng không tin, sẽ có người mỹ như thế Ngạc nhiên cái gì, kém hiểu biết! Để ta đi. . . . .” Lão bản khinh thường liếc mắt hắn ta một cái, cái tên chưa thấy qua cảnh đời, trong lòng khó tránh tò mò, đoạt chén đĩa của tiểu nhị tự mình mang thức ăn vì nhị vị nghe nói là mỹ nam kia.
“Thật rất nguy hiểm!” Tiểu nhị giáp nhìn thấy thân ảnh lão bản, lòng còn sợ hãi nhẹ giọng nói.
“Làm sao” Tiểu nhị ất nhìn thấy hắn hỏi.
“Ngươi vửa nãy không biết sao, ta nhìn mỹ thiếu niên kia ngây người, kết quả bị nam nhân anh tuấn bên cạnh hung hăng trừng mắt. . . . . . .Ách. . . . .Nhớ tới thực đáng sợ! Như là muốn giết ta vậy!”
“A! Ta cũng có cảm giác như vậy, ta còn tưởng ảo giác, nguyên lại là thật sự a!” Tiểu nhị ất hồi tưởng lại cảnh tượng đấy, không khỏi đánh cái rùng mình, đó là sự nguy hiểm của nam nhân kia!
“Chúng ta đây hình như đã quên nói cho lão bản. . . . .” Hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì đi. Không biết lão bản nếu như bị người trừng mắt, có thể hay không trở về trách hắn ta.
“Các ngươi ở đây thất thần cái gì. . . . . Còn không đi tiếp đón khách nhân. . . . . . ” Hai bổn tiểu tử, người ta là một đôi tình nhân, mỹ thiếu niên kia khẳng định là nữ phẫn nam trang. Cho các ngươi nhìn đâm đâm như vậy, người ta khẳng định sẽ sinh khí rồi, trướng phòng tiên sinh đuổi bọn họ.
Bọn họ lo lắng đúng là dư thừa. Lão bản mới đi đến ngoài cửa, đã bị hộ vệ mặc y phục hắc sắc của nam nhân ngăn lại. Tiếp nhận chén đĩa trong tay hắn, cũng chưa đi vào gian phòng, mà là gõ cửa đưa tới người mặc y phục giống hắn.
Áp sát thân người cũng không thấy được cái gì áo xám áo trắng , chỉ thấy hai hắc y lạnh lùng. Lão bản uể oải đồng thời nghĩ bên trong rốt cuộc là ai Phô trương như vậy.
Hắc y hộ vệ ở cửa nhìn thấy người cúi đầu không nói lại không đi, vừa nhìn liền biết rõ mục đích của hắn, tiểu chủ tử của bọn họ mị lực thật sự quá lớn: “Khuyên ngươi không cần đứng ở chỗ này!” Lạnh lùng nói một câu, không có bất luận biểu tình gì, cũng không có liếc nhìn người kia một cái, cứ như vậy nhẹ nhàng nói.
Khách *** càng ngày càng nhiều người tiến vào, hắn đương nhiên minh bạch vì nguyên nhân gì. Chính là chủ tử của bọn họ cũng không phải dễ trêu chọc. Nếu không phải có tiểu chủ tử, một khắc vừa mới tiến vào cánh cửa kia, những người đó chỉ sợ đã bị chủ tử giết.
Lôi triều hoàng đế vốn xưa nay đều là tàn bạo bất nhân! Cho nên giết mười mấy tên rình coi bảo bối của hắn, cũng coi như không phải là đại sự gì.
Chủ tử vì sao nhẫn xuống, nguyên nhân là bởi vì tiểu chủ tử. Chủ tử khẳng định sẽ không ở trước mặt tiểu chủ tử làm chuyện phá hư hình tượng của hắn.
Chỉ có hắn cùng hai ảnh tử mới biết được. Khi nãy những người ở khách *** vừa dạo một vòng ở quỷ môn quan. Hiện tại người trước mặt này, căn bản là tới tìm cái chết, ngu muội chỉ có thể gọi hắn rời đi. Nếu là chủ tử bị chọc giận, sợ là tánh mạng khó giữ được.
Nếu không phải bên người không chỉ có một mình hắn, lão bản còn có thể cho rằng chính mình nghe lầm, sửng sốt một chút, phản ứng của vị kia chính là đuổi hắn đi! Lão bản xám xịt đi xuống lầu, hừ! Có gì đặc biệt hơn người. Này là khách *** của hắn a!
Chờ trong phòng dọn xong thức ăn, Lôi Duẫn Hạo mới đem người đang nhìn ngoài cửa sổ, ôm trở về. Không biết ngã tư đường có cái gì đẹp, có anh tuấn hơn hắn sao Trong lòng phi thường buồn bực, hàn quang để lộ dục vọng thị huyết, toàn thân phát ra âm ngoan sát khí.
Hắn cũng nghĩ muốn đem mọi người trên thế giới này giết hết, như thế, sủng nhi cũng chỉ nhìn một mình hắn!
Hắn thầm nghĩ muốn trong mắt sủng nhi chỉ có một người là hắn.
“A, nguyên lại mỗi người đều bất đồng!” Sủng nhi nhìn nửa ngày chính mình mới phát hiện. Mỗi người làm chuyện khác nhau, sủng nhi không hiểu bọn họ bày cái gì cũng không hiểu cái thứ tròn tròn kia là cái gì, vì sao nhìn thấy cấp thứ tròn tròn cho đối phương, đối phương đều vẻ mặt cao hứng cười. Nghe thanh âm sủng nhi mềm mại giống như dòng suối chậm rãi chảy vào trong lòng hắn. Ý tưởng vừa rồi nháy mắt biến mất không thấy, Lôi Duẫn Hạo nhìn sủng nhi phấn nộn kiều nhan, không khỏi nở nụ cười: “Đương nhiên, ngươi cho rằng mỗi người đều cùng ngươi lớn lên như nhau sao”
“Ta cho rằng cùng ngươi giống nhau a!” Khi trông thấy hắn, trong tiềm thức của y, bộ dạng của nhân loại cũng giống như Lôi Duẫn Hạo!
“Kia. . . . . . . . Bộ dáng ta được không” Lần đầu tiên, Lôi Duẫn hạo đối với tướng mạo của chính mình coi trọng. Phải nói, hắn thập phần lưu tâm nhận định của sủng nhi đối với hắn.
“Ân, cho đến bây giờ, ngươi là người ta thấy tốt nhất.” Sủng nhi hướng hắn cười ngọt ngào, theo cánh tay trượt vào trong lòng hắn. Y đã quen ôm ấp của hắn.