Cho nên? Dạ Sắc khó hiểu nhìn anh.
“Tôi đang bức mình vì thiếu ngủ. Dục cầu bất mãn, ngủ không đủ, tâm trạng sẽ xấu.”
Rốt cuộc là anh định làm gì? Dạ Sắc vẫn không hiểu.
“Lập tức tìm ra hung thủ, khiến cho họ thấy thế nào gọi là IQ cao.”
**********************
Vừa lên xe, Dạ Sắc liền hỏi Bùi Bạch Mặc xem tiếp theo nên làm gì.
Hung thủ này, rốt cuộc phải bắt thế nào?
“Chúng em đã dựa vào chân dung tâm lý tội phạm, lại bỏ tất cả các nhân vật khả nghi, còn lại một người duy nhất đã bị chúng em bắt giam là đồng nghiệp của Diệp Trường An, Mạch Lệ.”
Dạ Sắc chán nản: “Nhưng đó không phải là hung thủ.”
Bùi Bạch Mặc vẫn đang tháo khăn quàng và khẩu trang, nghe vậy, liền dừng
động tác nhã nhặn của mình lại, kéo mạnh một cái lên trên, khăn quàng cổ và khẩu trang cứ thế rơi xuống theo một đường cong, rơi xuống đúng chỗ
Dạ Sắc để găng tay.
Bùi Bạch Mặc nhìn thoáng qua phía sau, tháo găng tay, ném luôn vào chỗ đó.
Găng tay của anh và cô, nằm ở cùng một chỗ, nhìn giống như mười ngón đan xen lấy nhau.
Anh mỉm cười thỏa mãn, nhìn có vẻ rất thoải mái.
“Em chắc chắn là đã loại bỏ hết tất cả các đối tượng đáng ngờ rồi chứ?”
Dạ Sắc gật đầu: “Tất cả những người nằm trong phạm vi bạn bè, người thân,
đồng nghiệp mà phù hợp với kết quả điều tra, chúng em điều kiểm tra hết
rồi.”
“Đây chính là các em giải thích chữ mọi người?” Bùi Bạch Mặc hỏi.
Dạ Sắc nghĩ kĩ lại lần nữa, gật đầu.
Bùi Bạch Mặc liền kết luận: “À, thì ra em học kém môn ngữ văn.”
Dạ Sắc nghe vậy, liền cứng nhắc cười một tiếng.
Làm việc gần anh lâu như vậy, cô đã miễn dịch với kiểu nói chuyện này của anh rồi.
Nhưng nghĩ lại, vì sự khỏe mạnh của tâm lý mình trong tương lai, Dạ Sắc vẫn
quyết định, nhân lúc trên xe chỉ có hai người, cô sẽ thảo luận với Bùi
Bạch Mặc về vấn đề ‘nghệ thuật giao tiếp’
“Sư thúc.” Dạ Sắc ngoan ngoãn gọi anh.
Bùi Bạch Mặc ‘ừ’ một tiếng, không nói gì thêm.
“Em là người bình thường, có lòng tự ái. Mà anh cũng là người bình thường”
Bùi Bạch Mặc không nói gì, chỉ nhìn cô một cái.
“Người bình thường khi nói chuyện với người bình thường, phải để ý đến đối phương, quan tâm đến lòng tự trọng của đối phương.”
“Lòng tự trọng?” Bùi Bạch Mặc tiếp lời, “Không rõ, không biết.”
Dạ Sắc bị anh chặn lời, không biết phải nói phần sau như thế nào nữa.
Cỏ vẻ như hôm nay không phải là một cơ hội thích hợp rồi.
Với lại Dạ Sắc cảm thấy, bốn chữ “Bản tính khó dời” mà các cụ hay nói, đúng là chân lý.
Vẫn nên từ từ thì hơn, cố gắng thay đổi Bùi Bạch Mặc dần dần vậy.
******************
Dạ Sắc lại chuyển sang đề tài liên quan đến từ ‘tất cả mọi người’ vừa mới nói dở.
“Sư thúc, trừ những người em vừa nói, từ ‘tất cả mọi người’ kia còn gồm những ai?”
Bùi Bạch Mặc nhếch môi lên: “Em….”
Dạ Sắc chờ anh nói tiếp, nhưng anh lại ngừng lại nửa ngày mới lên tiếng,
đồng thời cũng đổi lại cách dùng từ: “Hung thủ nằm ở số người còn lại.”
“Em không để ý đến những người quan trọng nhất của vụ án này, những người mà chúng ta vẫn xếp vào diện người bị hại.”
Khó được lúc anh nói chuyện giống người bình thường, nhưng vì nội dung câu nói quá đặc biệt, Dạ Sắc vẫn bị sốc như cũ.
Người bị hại?
Trong đầu Dạ Sắc lần lượt loại bỏ từng gương mặt trong hồ sơ.
Ban đầu là Diệp Trường An.
Sau đó là Ninh Hán.
Cuối cùng là Kiều Kiều, Cố Thần và Tiêu Tử Quy.
Người nào mới là hung thủ mà các cô cần tìm?
Cô nhớ đến bức chân dung mà mình đã phân tích theo lối dẫn dắt của Bùi Bạch Mặc.
“Là người nghiên cứu lĩnh vực hóa sinh, có thể là sinh viên ngành y, hoặc là nghiên cứu viên trong lĩnh vực này.”
“Khoảng từ 22-35 tuổi.”
“Sinh hoạt hằng ngày khá khiêm tốn, cảm giác tồn tại rất thấp, không thân
thiết với ai, cũng không quá xa cách với mọi người. Thái độ làm việc và
học tập rất nghiêm túc, cẩn thận”
“Gần đây đi lại giữa tỉnh R và N khá nhiều lần, đều là để giải quyết vấn đề chung.”
Người phù hợp với những điều kiện này nhất, là Ninh Hán.
Trong mắt Dạ Sắc lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng ra.
Bùi Bạch Mặc bên cạnh chậm hỏi: “Có kết luận rồi?”
Dạ Sắc gật gật đầu, định mở miệng, liền bị Bùi Bạch Mặc lên tiếng trước, cắt lời: “Đúng vậy, sai.”
Dạ Sắc:”Cái gì sai?”
“Đáp án em vừa nghĩ ra.”
Dạ Sắc phản bác: “Anh thậm chí còn chưa nghe đáp án của em, còn chưa biết rõ mọi chuyện, sao có thể biết đó là đáp án sai?”
“Anh biết.” Anh tỏ vẻ rất chắc chắn, đồng thời còn tỏ vẻ không có hứng thú giải thích tại sao.
“Không phải Ninh Hán.”
Dạ Sắc kinh ngạc, anh biết thật: “Vì sao không phải là Ninh Hán?”
Bùi Bạch Mặc nhìn cô chăm chú: “À, hình như tôi quên nói cho em, trước đây
tôi từng học y 2 năm. Nếu như tôi muốn giết người, sẽ không phiền phức
đến thế. Có rất nhiều loại virus trong bệnh viện, nếu cần dùng độc, tôi
sẽ không chọn loại virus khó khống chế như Marbug. Mà sẽ dùng cách trực
tiếp nhất là một nhát dao chí mạng, sau đó dùng các loại chất hóa học để phi tang thi thể, không để lại chút dấu vết nào.
“Dù so sánh với
tôi, Ninh Hán chỉ là một sinh viên khoa y vụng về, nhưng cũng không đến
mức thiểu năng, cách giết người cũng sẽ không khác quá nhiều so với cách tôi vừa nói.”
Dạ Sắc bị lời anh nói làm giật mình.
Bùi Bạch Mặc vẫn mỉm cười như cũ.
“Tôi chỉ đưa ra giả thiết vậy thôi, đừng tỏ vẻ không tin nổi việc tôi có thể giải quyết mọi chuyện như thế. Mặt khác, tôi cũng không có chút hứng
thú nào với việc dùng thân phận sát thủ để lưu danh hậu thế.”
Không nhận được lời đáp lại từ Dạ Sắc, Bùi Bạch Mặc tiếp tục độc thoại: “Mà
mặt tôi nhìn có vẻ giống tội phạm giết người sao. Tôi nhớ, hình như
trước giờ chưa từng có tên sát nhân nào đẹp trai như tôi cả.”
Dạ
Sắc không hiểu nổi, sao giây trước hai người vẫn còn đang bàn xem hung
thủ là ai, một giây sau liền biến thành màn khoe khoang, tự luyến của
Bùi Bạch Mặc?
Cô thấy mình có trách nhiệm phải đưa vấn đề trở lại chủ đề chính.
“Sư thúc, em trời sinh đã ngu dốt, sau này lại lười biếng, không cố gắng,
nên khả năng hiểu biết rất kém. Cực kì cần sự chỉ điểm của anh, nên tốt
nhất anh nói thẳng cho em biết xem hung thủ là ai đi.”
Cô từ dùng rất nhiều tính từ khác để miêu tả bản thân.
Bùi Bạch Mặc không nhìn cô nữa, ngồi thẳng người: “Hung thủ của chúng ta
rất thông minh, vẫn luôn dẫn chúng ta đến với chân tướng mà hắn ta
muốn.”
“Em lật vụ án trở về thời điểm trước khi Diệp Trường An,
Kiều Kiều và Ninh Hán lên chuyến bay CA3855 đi. Khi đó Kiều Kiều và Ninh Hán đang làm việc bình thường. Trong nhà Diệp Trường An lại đột nhiên
xuất hiện một bức thư đe dọa.”
“Bức thư đe dọa này là do đồng nghiệp của Diệp Trường An viết, nhưng vì sao anh ta lại gửi thư đe dọa cho Diệp Trường An?”
“Đúng, đừng nghi ngờ phán đoán của bản thân. Đúng như lời đồng nghiệp của Diệp Trường An nói, chuyện khi ấy là do Diệp Trường An chủ động gây sự.”
“Sau khi có bức thư đe dọa, Diệp Trường An là người đầu tiên phát bệnh. Vợ mới cưới của anh ta – Cố Thải Vi báo án.”
“Vụ án tiến triển đến bước này, đều là do sự kiện liên quan đến Diệp Trường An gây nên.”
Dạ Sắc nhíu mày: “Đúng vậy, nhưng Diệp Trường An đã chết.”
Bùi Bạch Mặc liếc cô một cái: “Đúng, một người chết dẫn dắt em đặt chú ý
lên đồng nghiệp của anh ta. Viết thư đe dọa là đồng nghiệp của anh ta,
chân dung tâm lý tội phạm, còn cả những người quen biết ở công ty hàng
không, phàm là những người biết nghĩ, đều có thể xâu chuỗi mọi việc rồi
suy ra đồng nghiệp của anh ta.”
“Nếu Diệp Trường An là chủ mưu
trong chuyện phát tán virus này, vậy sao anh ta lại để chính bản thân
mình nhiễm bệnh đầu tiên?” Dạ Sắc hỏi tiếp.
Bùi Bạch Mặc cười cười: “Ha, điều này thì phải đi hỏi Cố Thải Vi. Xem xem rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với Ninh Hán Và Cố Thần.”