Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Dạ được, bọn em biết rồi, anh cứ tập trung chăm sóc cho Tiểu Như đi ạ, bọn em khi khác đến cũng được.
-...
- Biết Tiểu Như có nhiều người chăm sóc như vậy là em yên tâm rồi, dù sao em cũng ủng hộ anh theo đuổi Tiểu Như, cho nên em sẽ tạo cơ hội cho anh ở bên cạnh của nó, chúc anh may mắn.
-...
- Dạ, tạm biệt anh!
Bạch Nhã Hân nhìn cuộc gọi đã kết thúc, cô nhẹ nhõm thở phào, vui vẻ cho điện thoại vào trong túi áo khoác, thong thả bước ra khỏi WC, đi về lớp thông báo một tiếng cho cả bọn.
Tại bệnh viện PN.
Từ lúc Nhậm Phong bước vào cũng đã hơn một tiếng, Lý Ân Hạo không tiện làm phiền kiên nhẫn ngồi chờ ở bên ngoài, thi thoảng ngoảnh cổ nhìn cửa phòng đóng chặt, chua xót cười tự giễu một cái.
“Nhậm Phong đến giờ vẫn yêu thương Tiểu Như, con bé với anh ấy cũng không hề thay đổi, mình thật sự rất lo lắng, nếu như con bé và anh ấy tái hợp, lúc đó mình phải làm sao đây?”
Nghĩ đến đây, Lý Ân Hạo cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn phủ đầy rạng mây đen.
Lúc này, từ xa truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Ca!
***
Lúc Lý Ân Tinh từ sân bay ghé qua bệnh viện thăm Tiểu Như, thời gian này Trương Hàn Minh giúp hắn mang hành lý về nhà, trong dinh thự hiện giờ chỉ còn lại người làm và Trác Dĩ.
Lý Trác Dĩ nhận được tin nhắn từ phía Lý Ân Hạo nói Tiểu Như bây giờ đang bị thương, thằng bé tạm thời không về nhà, lập tức rời khỏi phòng, đi xuống dưới đại sảnh.
Trương Hàn Minh cũng đang kéo theo đống hành lý đi vào, cả hai đối mặt nhau, không khỏi hạ lông mày:
- Là cậu / chú?
***
Buổi tối Lý Ân Tinh ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Như, tạm thời Lý Ân Hạo quay về dinh thự trước, bước vào đại sảnh, bắt gặp Trác Dĩ đang chờ anh ở sofa, sắc mặt Lý Ân Hạo nặng nề.
Anh đi đến, ngồi xuống đối diện Lý Trác Dĩ.
- Chú, cháu về rồi!
Lý Trác Dĩ nhìn Young cười.
- Con bé ổn rồi chứ?
Lý Ân Hạo gật đầu, ngã người ra sofa, hai mắt khép chặt lại.
Lý Trác Dĩ nhìn thấy cháu trai không được tốt, cũng biết ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì, càng không tiện hỏi thêm, trấn an Lý Ân Hạo một câu:
- Chú thấy cháu cũng mệt rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều quá!