Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 13: Chương 13: Chương 13: Ai Là Người Tổn Thương?




Cải biên: Mạch Lạc Khê

“Thô bạo quá, mình không muốn tiếp tục.”

“Tiểu Như hình như không muốn cùng mình xảy ra nụ hôn này, lẽ nào con bé thật sự không thể tiếp nhận mình hay sao? Không được, mình không thể như vậy bỏ cuộc được. Tiểu Như, em phải là của anh.”

Càng nghĩ, Lý Ân Tinh càng ra sức khuấy đảo bên trong miệng Tiểu Như, nuốt hết hô hấp cô gái nhỏ vào bụng.

Cuối cùng, hắn dừng lại, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.

Bạch Nhã Hân bên ngoài tùy ý đẩy cửa, cô kinh hô một tiếng:

- Này anh, anh vừa làm gì Tiểu Như vậy?

Huỳnh Tiểu Như nghe thấy giật mình đẩy Lý Ân Tinh ra, hành động bất ngờ làm cho người nào đó đen mặt.

Lý Ân Tinh nhìn nó, hắn co mày:

- Tiểu Như em được lắm, khi khác anh tính món nợ này với em.

Nói đến đây, Lý Ân Tinh đứng dậy, xoay người lạnh lùng đi ra cửa.

Bạch Nhã Hân đứng ở cửa liếc xéo Lý Ân Tinh một cái, sau đó cô đi vào trong phòng, đến khi Lý Ân Tinh rời khỏi Minh Minh và Tuyết Nhi mới vào sau.

Bạch Nhã Hân đi qua giường ngồi xuống đối diện Huỳnh Tiểu Như, trong thời gian này Tuyết Nhi cùng với Trịnh Minh Minh mang trái cây và những thứ linh tinh khác đặt lên bàn, cuối cùng cả hai ổn định ở sofa.

Lâm Tuyết Nhi nhìn qua, không khỏi ganh tị nói:

- Vừa nãy tao nhìn thấy bảng tên anh ta để là viện trưởng Lý, không những đẹp trai mà còn giỏi như vậy, Tiểu Như, mày đúng là số lớn mà!

Huỳnh Tiểu Như quét mắt nhìn cả bọn, ngượng ngùng hỏi:

- Khi nãy tụi bây không có nhìn thấy gì đúng không?

- Đương nhiên là có rồi!

Cả bọn đồng thanh đáp, lập tức Huỳnh Tiểu Như thản thốt:

- Gì chứ?

Bạch Nhã Hân lại nói:

- Tiểu Như, tao không cần biết IQ và EQ của anh như thế nào, nhưng mà con người này kỳ thật vừa nhìn vào đã không dám đến gần, mày thật sự cảm thấy an toàn khi ở bên anh ta sao?

- Tiểu Như, tao vẫn hy vọng mày suy nghĩ lại hẹn hò với anh Young, anh ấy thích hợp với mày hơn. Người vừa nãy lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, giống như cả thế giới này thiếu nợ anh ta vậy.

Lâm Tuyết Nhi cho hay.

- Tao thì lại suy nghĩ khác, cho dù cuối cùng mày có lựa chọn người nào tao cũng sẽ không có ý kiến. Tiểu Như, tao nghĩ trong lòng của mày từ sớm chắc đã có quyết định rồi phải không?

Trịnh Minh Minh cười trìu mến, Tiểu Như bắt gặp nụ cười đó của cô nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

“Mình biết Minh Minh muốn nói gì, mình cũng hiểu bọn họ đều là có ý tốt, nhưng mà tạm thời mình không muốn suy nghĩ đến chuyện này. Huỳnh Tiểu Như mình chỉ có một mạng, mình không muốn cược nữa.”

Đặng Vũ thông qua khe cửa nhìn vào trong phòng bắt gặp thái độ do dự của Tiểu Như, ruột gan tựa hồ bị cắt ra từng khúc.

“Tiểu Như cho đến bây giờ vẫn không thể nào quên đi được Nhậm Phong, xem ra mình ở trong lòng con bé hoàn toàn chỉ là tên hung thủ. Tiểu Như, cục diện này không phải chỉ có một mình em đau lòng, bản thân anh vì che giấu bí mật này càng không thể thở được. Tiểu Như, anh thật sự chịu đủ rồi, anh không muốn che giấu nữa, anh thật sự mệt rồi.”

Yến Thanh Trừng nghĩ đến thiếu gia bây giờ trong lòng có nhiều chuyện rối rắm, từ phía sau bất ngờ vươn tay đặt lên vai Đặng Vũ.

Yến Thanh Trừng lên tiếng:

- Đại thiếu gia, biết con bé an toàn là được rồi, anh đừng tự anh làm đau chính anh nữa. Tôi tin rằng chỉ cần anh có lòng, một ngày gần đây con bé sẽ nhìn ra sự chân thành của anh thôi.

Nghe thấy, Đặng Vũ cười chua xót.

- Thanh Trừng, bây giờ tôi thật sự rất rối, tôi hy vọng Tiểu Như có thể hiểu cho tôi, nhưng tôi lại không thể công khai sự thật với con bé. Thứ mà tôi che giấu so với khiến Tiểu Như hận tôi càng không hề khác biệt, tôi muốn tốt cho con bé, không ngờ lại làm đau chính tôi.

- Thiếu gia, nếu như bí mật này làm anh phải đau lòng, hà tất gì anh phải hy sinh nhiều như vậy? Che giấu đối với con bé không phải cách tốt nhất, anh cho rằng thời gian có thể vùi lấp tất cả sao? Không đâu thiếu gia, chỉ sợ một ngày nào đó khi Tiểu Như biết được tất cả, con bé so với bây giờ, e là sẽ không phải đơn giản bị thương đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.