Cải biên: Mạch Lạc Khê
‘Cạch’ một tiếng, cửa mở, Từ Chính Huy đi vào.
Huỳnh Tiểu Như bên trong nhìn ra cửa theo quán tính dừng lại, nó kinh hô một tiếng:
- Sao lại là anh?
Từ Chính Huy phỏng đoán Tiểu Như muốn bỏ trốn, mày đen anh co lại một thể.
Từ Chính Huy khép cửa, hai tay khoanh trước ngực, hỏi:
- Có phải em muốn rời khỏi đây hay không? Viện trưởng của em đã biết chuyện này chưa?
Nghĩ đến Lý Ân Tinh, mặt Tiểu Như đen lại như đít nồi, nó khó chịu hừ lạnh.
- Xem ra là em muốn tự ý rời khỏi, nếu như chuyện này truyền đến tai Lý Ân Tinh, anh e là em sẽ rất khó sống a.
- Vậy ý của anh tức là anh muốn đi nói lại với Lý Ân Tinh có phải không?
Từ Chính Huy cười một cái, anh rướn người về phía Huỳnh Tiểu Như, trực tiếp đối mặt nó.
Từ góc độ này Huỳnh Tiểu Như hoàn toàn có thể nhìn rõ Từ Chính Huy, xác thực đối phương là một người anh tuấn!
Đột nhiên bị nhìn thấu như vậy, Tiểu Như không được tự nhiên hỏi:
- Anh… anh như vậy là ý gì?
- Chỉ muốn quan sát cô bệnh nhân của anh một chút, em có ý kiến sao?
- Không. Chỉ là tôi không quen bị người khác nhìn ở khoảng cách gần như vậy, tôi thấy không hay lắm.
- Thật vậy sao? Hy vọng đó không phải lời thật lòng của em, bởi vì khi nhìn gần em như bây giờ, anh liền phát hiện ra em thật sự rất đáng yêu.
Dứt lời, Từ Chính Huy vươn tay, nhéo má Huỳnh Tiểu Như một cái, tức khắc toàn thân Huỳnh Tiểu Như chấn động.
Từ Chính Huy bắt gặp liền mỉm cười, anh dịu dàng xoa đầu Huỳnh Tiểu Như.
- Chân em vẫn còn chưa được ổn, đừng đi lại lung tung nữa, bây giờ ngoan ngoãn nghe lời anh, lên giường nghỉ ngơi có chịu không?
Anh hỏi, Huỳnh Tiểu Như giật mình, nó bối rối gật đầu.
Cùng lúc đó bên ngoài.
- Tổng tài, tình trạng của con bé bây giờ đã ổn định, Từ Chính Huy đang bên cạnh con bé, e là không thích hợp ra tay lắm.
-...
- Gì chứ? Anh muốn thay đổi kế hoạch sao? Anh muốn để Tiểu Như ở lại nhà họ Lý?
-...
- Tổng tài, anh thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao? Tiểu Như là người anh yêu nhất, anh thật sự muốn cược ván cờ này với bọn họ như vậy?
-...
- Tổng tài, tôi hiểu rồi, trước khi để bọn họ phát hiện tôi sẽ rời khỏi đây, gặp anh sau.
Người đó nói xong liền cho điện thoại vào trong túi áo khoác, cuối cùng hướng mắt vào trong phòng bệnh quan sát Tiểu Như thêm lần nữa.
Xác định Tiểu Như đã an toàn, nam nhân theo quán tính mỉm cười, sau đó nhanh chóng quay người đi.
Huỳnh Tiểu Như ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài phát hiện cửa đã mở, trùng hợp lại có một bóng người lướt qua, cho rằng chính nó không nhìn nhầm, hô một tiếng:
- Chu Viễn?
***
Một lúc sau, phòng viện trưởng.
- Chu Viễn? Mày không nghe nhầm chứ?
Từ Chính Huy từ đối diện lắc đầu, vô cùng nghiêm túc đáp:
- Chính miệng Tiểu Như gọi người đó như vậy, tao nghĩ là mày biết người đó, cho nên đặc biệt đến đây hỏi rõ mày. Thật ra người tên Chu Viễn này rốt cuộc là ai chứ?
- Là trợ lý đặc biệt của Huỳnh Vũ Hy, đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của anh ta.
Lý Ân Tinh trả lời, trong lòng hắn dậy sóng, dự kiến sắp tới vấn đề ngày một khó giải quyết!
“Một mình Nhậm Phong cũng đã làm mình đau đầu rồi, bây giờ còn có thêm Huỳnh Vũ Hy xuất hiện, bọn họ cho rằng mình chưa đủ phiền phức sao?”
Từ Chính Huy bắt gặp thái độ Lý Ân Tinh có vẻ không được tốt, chính anh cũng không khỏi bất an.
Từ Chính Huy thở dài.
- Càng lúc mọi chuyện càng phức tạp, Ahn, mày định giải quyết chuyện này thế nào đây?
- Tạm thời tao nghĩ Huỳnh Vũ Hy sẽ không ra tay với Tiểu Như, nhưng mà bây giờ anh ta xuất hiện ở Bắc Kinh đồng nghĩa muốn cùng tao tuyên chiến. Huỳnh Vũ Hy luôn muốn có được người Tiểu Như, anh ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn, tao chỉ lo con bé sẽ cảm thấy bất an thôi.
- Tiểu Như khi xưa suýt nữa thì đã bị Huỳnh Vũ Hy chiếm đoạt, tao nghĩ bây giờ mày nên ở bên cạnh con bé thường xuyên hơn, nếu không tao e là con bé sẽ nhớ lại chuyện cũ.
Đến đây, Lý Ân Tinh gật đầu:
- Tao biết rồi!