Cải biên: Mạch Lạc Khê
Buổi tối Nhậm Huân tìm đến thư phòng gặp Nhậm Phong, lúc này cũng đã hơn 8 giờ, chung quanh căn phòng bao trùm một màu đen tĩnh mịch.
Nhậm Phong không bật đèn, từ nhỏ mỗi lần tâm trạng không tốt Nhậm Phong đều có thói quen tự nhốt mình như vậy, Nhậm Huân xác thực một năm vừa qua Nhậm Phong càng không phải ngoại lệ.
Hôm nay trăng rất sáng, ánh trăng rọi vào khắp căn phòng, vừa vặn rọi đến chỗ Nhậm Phong.
Nhậm Phong ngồi ở sofa không phản ứng, khuôn mặt lập thế để lộ ra ngoài vẻ đáng thương bất định, Nhậm Huân từ cửa nhìn thấy theo quán tính thở dài.
Nhậm Huân khép cửa lại, đi qua sofa ngồi xuống đối mặt Nhậm Phong, nói:
- Từ nhỏ anh đã có thói quen tự nhốt mình trong phòng không bật đèn, những lúc như vậy tâm trạng của anh đều rất tệ, em hy vọng anh không xem em như người lạ, che giấu bí mật mà anh giữ trong lòng. Nhậm Phong, em hy vọng anh thành thật với em, đừng tự dày vò chính anh nữa.
Nhậm Phong không ngẩng đầu, giọng nói anh lạnh giá.
- Nhậm Huân, anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng mà bí mật này anh không thể nói cho em nghe được, bởi vì với em, anh và Tiểu Như, căn bản là một điều bi kịch.
- Nghĩa là những gì Young nói là sự thật? Anh có bí mật gì không muốn để em biết? Nhậm Phong, nếu như bí mật đó làm anh đau lòng như vậy, tại sao anh còn che giấu chứ? Nhậm Phong, che giấu không phải là lựa chọn đúng đắn, anh cho rằng nó sẽ bị thời gian vùi lấp sao?
- Cho dù là không, anh cũng không muốn đem nó nói cho em tường tận. Nhậm Huân, để anh yên được không? Hai ngày sau anh sẽ rời Bắc Kinh này, anh hy vọng em sẽ cùng anh quay trở về Thượng Hải, đó là điều mà chúng ta nên làm trong lúc này.
Nhậm Phong ngẩng lên nói, trong từng ngôn từ đều ẩn chứa nhiều bí mật giấu kín, Nhậm Huân càng nghe càng thấy đầu óc anh hỗn độn.
Nhậm Huân đối diện nhìn Nhậm Phong, mày đen anh co lại.
“Ngay lúc này Nhậm Phong muốn mình cùng anh ấy rời khỏi Bắc Kinh, lẽ nào anh ấy đã hoàn toàn không thể xoay chuyển tình thế này? Mình cá anh ấy nhất định có bí mật, nếu không anh ấy sẽ không đơn thuần muốn rời khỏi như vậy. Nhưng mà rốt cuộc bí mật này là gì? Tại sao lại có liên quan đến Tiểu Như? Nhậm Phong, rốt cuộc trong lòng anh còn có bao nhiêu bí mật chứ? Không được, mình nhất định phải biết, mình không cam tâm rời khỏi mà không rõ lý do. Nhậm Phong, anh muốn em từ bỏ Tiểu Như, chuyện đó không thể nào.”
Nhậm Huân cố lấy lại bình tĩnh, lần nữa quan sát kỹ Nhậm Phong, giọng điệu Nhậm Huân thoáng chút đã đanh thép.
- Ca, điều mà chúng ta nên làm trong lúc này không phải là rời khỏi Bắc Kinh, anh có từng nghĩ qua Tiểu Như biết được con bé sẽ thế nào hay không? Anh rời xa con bé một lần rồi, anh còn muốn quá khứ lặp lại sao? Nhậm Phong, thật ra anh đang có bí mật gì chứ? Tại sao anh lại không nói rõ với em? Không lẽ so với người ngoài em trai của anh không đáng để anh tin tưởng sao?
- Không phải!
- Vậy thì lý do là gì chứ? Anh rốt cuộc đang lo sợ cái gì?
- Anh…
Nhậm Phong không nói tiếp, ánh mắt phức tạp trực diện đổ dồn về Nhậm Huân, lòng dạ tựa hồ có kim nhọn đâm vào.
“Bây giờ mình phải làm sao đây? Nhậm Huân yêu Tiểu Như nhiều như vậy, em ấy thậm chí còn muốn hi sinh bản thân tác hợp cho mình ở bên cạnh Tiểu Như, mình không đành lòng nhìn em ấy giống như mình đau khổ. Còn Tiểu Như thì sao? Nếu như con bé biết được người mà con bé yêu nhất lại là anh trai của con bé thì thế nào? Những ngày tháng sau này con bé, mình và Nhậm Huân phải đối mặt với nhau thế nào đây?”
- Được, nếu như anh đã không thể nói vậy em sẽ trực tiếp đi tìm Lý Ân Hạo, em ấy nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện.
Nhậm Huân không kiên nhẫn lên tiếng, nói xong liền đứng lên, thời điểm đó Nhậm Phong cũng vừa vặn đứng dậy.
Nhậm Phong nhìn Nhậm Huân, anh lắc đầu, nét mặt lộ rõ vẻ thống khổ.
- Nhậm Huân, em thật sự muốn biết tất cả sao? Em không hối hận đúng không?
- Phải, em không hối hận.
Nghe được lời muốn nghe, Nhậm Phong theo quán tính cười nhạt.
Anh hít thở sâu vài cái, cuối cùng lấy hết dũng khí nói:
- Được, vậy anh nói em biết, thật ra Tiểu Như con bé chính là… là em gái của chúng ta, con bé là Lạc Lạc.