Cải biên: Mạch Lạc Khê
“Tiểu Như luôn xem mình giống như Nhậm Phong, nếu như thật sự con bé là em gái của mình, vậy những gì mình làm với Tiểu Như sắp tới có phải sẽ khiến con bé và Nhậm Phong oán hận mình hay không? Tiểu Như, anh hy vọng việc anh làm là không sai, anh không hy vọng mọi chuyện giống như những gì mà anh hai đã nói. 10 năm qua tung tích của Thiển Lạc với anh chính là sự tiếc nuối, anh không muốn sau nhiều năm không tìm thấy hy vọng lại gặp được con bé ở trong hoàn cảnh này. Tiểu Như, em thật sự không phải là Thiển Lạc phải không?”
- Nhậm Phong, anh làm sao vậy? Có phải em nói sai gì không?
- Không có, Tiểu Như không có nói sai gì cả, là anh không tốt thôi.
- Vậy những gì anh nói với em khi nãy là thật có phải không? Anh cũng thích Tiểu Như có đúng không?
- Không sai, anh yêu em, anh yêu em Tiểu Như.
Đột nhiên nghe được mấy lời yêu thương này, khóe môi Huỳnh Tiểu Như co giật, cảm giác trái tim sắp sửa thoát ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Như vui mừng đến suýt khóc, lời lẽ không hoàn chỉnh.
- Em… em cũng yêu… ưm… ưm…
Nhậm Huân không muốn để Tiểu Như nói hết, cúi đầu, trực tiếp lấp miệng Tiểu Như lại, mạnh mẽ tách răng Tiểu Như ra, hai mắt Nhậm Huân khép hờ lại.
“Tiểu Như, xin lỗi vì đã lựa chọn cách làm vô sỉ này, nếu như anh không phải là Nhậm Phong chắc chắn em sẽ không thể tiếp nhận anh. Tiểu Như, tha thứ cho sự ích kỷ này của anh, anh không muốn giống như khi xưa ngu ngốc nhân nhượng nữa. Cho dù em có là Thiển Lạc, là Tiểu Như, hoặc thậm chí là một người nào khác, anh cũng sẽ dành hết thời gian còn lại của anh để ở bên cạnh em. Tiểu Như, là em cho anh biết được thế nào là yêu thương một người, những gì Nhậm Phong không thể làm cho em, anh tuyệt đối sẽ thay anh ấy làm tất cả mọi thứ, lần này anh không buông tay nữa.”
Tiểu Như cảm giác có gì đó không ổn, càng muốn thoát khỏi lại bị Nhậm Huân ra sức xiết chặt lại, nụ hôn có phần khiến Huỳnh Tiểu Như choáng ngợp.
Nó bất an vươn tay đánh ngực anh liên tục.
“Thô bạo quá, tại sao cảm giác này lại xa lạ như vậy? Anh ấy có thật là giáo sư hay không? Tại sao mình lại thấy rất lạ, mình không muốn tiếp tục. Làm ơn, làm ơn mau dừng tay.”
Nhậm Huân phỏng đoán Tiểu Như không muốn cùng anh xảy ra nụ hôn này, lông mày tinh xảo hết thảy đều co lại, kích động ngấu nghiến môi Tiểu Như.
“Tiểu Như, tại sao em lại muốn phản kháng lại anh? Lẽ nào anh không cho em cảm giác giống Nhậm Phong? Tiểu Như, anh không cho phép em yêu thích anh ấy, anh không cho phép em rời khỏi anh nữa.”
***
- Nhậm Huân không có trong phòng của thằng bé, lẽ nào vẫn còn chưa về nhà? Bỏ đi, mình sang xem Tiểu Như thế nào rồi.
Nhậm Phong nói xong liền xoay người rời khỏi phòng Nhậm Huân, ra đến cửa Lý Ân Tinh vừa vặn cũng đi đến, nhìn thấy Nhậm Phong hắn nhanh chóng đi lại.
Lý Ân Tinh gọi một tiếng:
- Nhậm Phong!
Nhậm Phong phỏng đoán Lý Ân Tinh đến vì chuyện Tiểu Như, không được tự nhiên đối mặt hắn, nụ cười hiện trên khuôn mặt anh tuấn đầy gượng gạo.
- Ahn, em đến rồi.
- Ừm, Tiểu Như con bé bây giờ thế nào rồi? Có thể để em đi gặp con bé không?
- Tiểu Như bây giờ vẫn còn ở trong phòng, anh nghĩ con bé cũng đã thức dậy rồi, bây giờ anh cũng định đến đó.
- Được rồi, vậy chúng ta cùng đi.
- Được, đi thôi.
Cả hai sau khi thống nhất liền bỏ đi.
***
Khi cánh môi kia lần nữa áp xuống môi thơm mịm, Huỳnh Tiểu Như lập tức cảm nhận loạt cảm giác xa lạ, toàn thân như con sâu nhỏ giãy đạp muốn thoát khỏi tơ nhện, càng kháng cự càng kích động Nhậm Huân.
Nhậm Huân xiết chặt hai tay nhỏ áp chặt xuống nệm trắng, mạnh mẽ tách răng Tiểu Như ra, dứt khoát đem lưỡi thăm dò đến từng ngóc ngách bên trong khoang miệng nhỏ.
Chạm đến lưỡi mềm mại, Nhậm Huân linh hoạt dùng lưỡi anh nghênh đón.
Kéo dài một lúc Nhậm Huân cũng dừng lại, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
Tiểu Như run rẩy nhìn Nhậm Huân, đồng tử đỏ hoe nói:
- Anh… anh không phải…
- Không sai, anh là Nhậm Huân!
Lời Nhậm Huân vừa dứt, Lý Ân Tinh cùng với Nhậm Phong từ bên ngoài đi vào.