Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 24: Chương 24: Chương 24: Chúng Ta Là Bạn Thân




Cải biên: Mạch Lạc Khê

Nhậm Phong hủy bỏ chuyến bay đến Thượng Hải, lần này anh quyết định ở lại Bắc Kinh toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Tiểu Như, tuy nhiên một tuần qua ngoài người nhà họ Lý nó đều không giao thiệp với người ở bên ngoài, Nhậm Huân ngược lại càng không tha thứ cho Nhậm Phong, trực tiếp dọn ra bên ngoài sống.

Dinh thự rộng lớn bao trùm bầu không khí lạnh lẽo, Nhậm Phong lái xe quay trở về dinh thự, bước vào đại sảnh, anh chán nản ngồi phịch xuống sofa, cả người ngã ra phía sau ghế, ngửa cổ nhìn trần nhà, ánh mắt thống khổ như muốn nhấn chìm cả vũ trụ.

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tiểu Như không thể chấp nhận được sự thật mình có thể hiểu được, tại sao ngay cả Nhậm Huân cũng không thể thông cảm cho người làm anh này? Rốt cuộc mình sai ở đâu chứ? Rốt cuộc mình muốn tốt cho bọn trẻ cũng là làm sai hết rồi sao?”

- Nhậm Phong, mày không sai.

Nhậm Phong nhận ra là giọng của Đặng Vũ, lập tức chỉnh đốn lại thế ngồi, thời điểm này Đặng Vũ vừa vặn di chuyển đến sofa, đến trước Nhậm Phong ngồi xuống ghế.

Nhậm Phong từ đối diện nhìn qua Đặng Vũ, lông mày tinh xảo nhanh chau lại.

Chính Nhậm Phong nghi hoặc:

- Mày biết tao đang nghĩ gì sao?

- Ừ, mày chính là như vậy, mỗi khi mày một mình suy sụp, đồng nghĩa mày đang ôm hết lỗi lầm về phía mình. Nhậm Phong, bởi vì bí mật này với chúng ta mà nói chính là một cực hình, cho nên khi công bố, e là không ai không tổn thương. Nhậm Phong, tao chỉ hy vọng mày lúc này đủ cương quyết để xử lý mọi chuyện, đừng mềm lòng rồi lại làm đau chính mày nữa.

Nghe Đặng Vũ nói xong, Nhậm Phong theo phản xạ cười khẩy.

- Đặng Vũ, thật ra tao đều hiểu được trong những năm qua mày chịu uất ức như thế nào. Tiểu Như hiểu lầm mày là hung thủ, con bé căm ghét mày, tất cả đều là lỗi của tao, là tao luôn do dự không dứt khoát mọi thứ. Nhậm Huân nói không sai, là tao quá nhu nhược, nếu như tao có thể quyết đoán một lần thì quá tốt.

Kỳ thật tai nạn một năm về trước tất cả đều hướng mũi dùi về phía của Đặng Vũ, đặc biệt là Tiểu Như, bởi vì khi đó bằng chứng ở hiện trường xác thực Đặng Vũ là người có liên quan chủ chốt, tuy nhiên về sau mọi thứ đều bị phía cảnh sát bác bỏ. Sự thật về tai nạn năm đó dần trôi vào quên lãng, tất thảy cơ bản đều đã được giấu nhẹm, về cụ thể Tiểu Như sau này mới được rõ tường tận.

Đặng Vũ nghĩ đến ngày tháng vừa rồi bị Tiểu Như ghẻ lạnh, trong lòng kỳ thật không ổn nói:

- Không sai, nếu như không phải mày, tao chắc chắn sẽ không bị con bé xem như là hung thủ như vậy. Nhậm Phong, bởi vì che giấu bí mật này, mày đã biến tao trong mắt Tiểu Như trở thành một tên máu lạnh rồi biết không? Tao thề là tao rất hận mày, nhưng mà chúng ta là bạn thân, tao có thể làm được gì kia chứ?

- Đặng Vũ, tao…

- Tao biết, mày là người đau khổ nhất, bởi vì yêu một người không có tội, yêu phải em gái càng không phải lỗi của mày. Nhậm Phong, hôm nay tao đến đây không phải vì muốn trách cứ mày, tao chỉ muốn nói, cho dù mọi thứ có như thế nào chúng ta vẫn là bạn, hy vọng những ngày tháng sắp tới chúng ta sẽ cùng nhau để đối mặt mọi thứ. Tình cảm này của chúng ta dành cho Tiểu Như đã không thể thu lại, nếu như đã không thể quay đầu nữa, chỉ có thể dũng cảm đối mặt thôi, mày hiểu ý tao mà phải không?

Nhậm Phong mất vài giây sửng người, đại não có phần không thể dung nạp kịp.

Hồi lâu Nhậm Phong cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn Đặng Vũ, anh gật đầu:

- Đặng Vũ, tao hiểu tao và mày nên làm những gì trong lúc này. Tiểu Như là người mà bản thân tao yêu nhất, tao hơn ai hết muốn con bé hạnh phúc, hy vọng chúng ta sẽ không tiếp tục làm cho con bé tổn thương nữa.

- Tất nhiên rồi, Nhậm Phong!

Đặng Vũ vui vẻ đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.