Cải biên: Mạch Lạc Khê
“Tiểu Như, là anh Quần Nhiên. Bởi vì anh không tiện đến Lý gia gặp em, cho nên đành thông báo cho em qua tin nhắn, hy vọng em sẽ không xóa nó lập tức. Tiểu Như, có chuyện này anh cần nói với em, em đích thực là con gái của Nhậm gia, kết quả xét nghiệm ADN không thể nào nhầm lẫn. Tuy nhiên, mọi thứ đều sẽ không dừng lại ở đó. Tiểu Như, bây giờ Nhậm Phong và Nhậm Huân bọn họ rất đang nôn nóng mong em quay trở về, anh nghĩ lý do em là rõ nhất. Bởi vì bọn họ yêu em, bọn họ muốn có được em, anh không hy vọng bọn họ vì chuyện này mà làm em tổn thương một lần nữa, bởi vì anh không thể biết được bọn họ sẽ làm ra chuyện gì. Tiểu Như, cẩn thận, chú ý những điều anh vừa nói, anh hy vọng em sẽ được an toàn, Quần Nhiên.”
- Hy vọng sau khi đọc được tin nhắn này của mình, Tiểu Như sẽ có cách tự bảo vệ bản thân, mong là con bé sẽ không bị bọn họ làm tổn hại.
Triệu Quần Nhiên đứng ở cầu thang soạn tin nhắn, soạn xong anh chủ động ấn gửi, tuy nhiên còn chưa kịp gửi đi Nhậm Huân từ sau đã đi đến, vươn tay giật lấy điện thoại trên tay Triệu Quần Nhiên.
Nhậm Huân giương mắt nhìn đoạn văn bản được soạn thảo, mặt mũi anh đen kịt.
“Triệu Quần Nhiên quả nhiên ở sau lưng mình muốn khiến cho Tiểu Như xa lánh mình và anh hai, còn nói đến tốt đẹp như vậy, rốt cuộc cậu ta đang suy tính điều gì?”
Triệu Quần Nhiên khẩn trương quay lại quan sát thái độ nhị thiếu gia, không được tự nhiên nói:
- Nhị thiếu gia, tôi chỉ là không muốn con bé bị hai người thay phiên nhau làm tổn thương lần nữa, tôi không cố tình khiến con bé phải căm ghét hai người.
- Vậy thì những gì được viết trong đây là cái gì?
Nhậm Huân vừa nói vừa giơ điện thoại lên trước mặt Quần Nhiên, sau đó anh dứt khoát loại bỏ.
Giọng nói Nhậm Huân nặng nề hơn.
- Triệu Quần Nhiên, cậu bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, cũng đã cùng tôi trải qua rất nhiều thứ. Cho dù là vui buồn, cho dù là những lúc tôi đau lòng nhất, cậu luôn là người đồng hành bên cạnh tôi. Nhưng mà tại sao chỉ riêng chuyện này, cậu lại phản đối tôi kia chứ?
Dứt lời, Nhậm Huân liền ngẩng lên, trực tiếp đối mặt Triệu Quần Nhiên, cá nhân anh mâu thuẫn:
- Tiểu Như là em gái của tôi và Nhậm Phong, đừng nói là phải mang con bé trở về, nếu như nói con bé cứng rắn, chúng tôi đều sẽ không bỏ cuộc. Huống hồ chúng tôi yêu con bé như vậy, cậu cho rằng chúng tôi mất hết nhân tính chiếm đoạt con bé sao? Triệu Quần Nhiên, rốt cuộc cậu có phải là cánh tay đắc lực của tôi không?
Triệu Quần Nhiên lắc đầu, anh chua xót giải thích:
- Nhị thiếu gia, bởi vì tôi biết hai người yêu Tiểu Như, cho nên luôn muốn hai người phải dịu dàng chăm sóc cho con bé, dùng tình yêu thuyết phục con bé quay trở về. Nhưng mà xem ra, anh và đại thiếu gia lại có suy nghĩ khác, tôi chỉ e hai người sẽ vượt quá giới hạn của mình thôi.
- Điều cậu lo nghĩ là không sai, bởi vì chính tôi, chính tôi đã một lần muốn chiếm đoạt con bé. Triệu Quần Nhiên, tôi thừa nhận là tôi ích kỷ, nhưng mà tôi không kiên nhẫn như cậu muốn, cậu có biết mỗi ngày khi tôi nhắm mắt lại, tôi liền nghĩ Tiểu Như sống ở Lý gia có chịu uất ức gì hay không? Triệu Quần Nhiên, bây giờ tôi hỏi cậu, nếu như đổi lại người hôm nay là cậu ở hoàn cảnh của tôi, cậu có đành lòng để cho em gái của cậu bên cạnh nam nhân khác hay không?
Đột nhiên nghe được mấy lời này, Triệu Quần Nhiên nhất thời không biết phản ứng như thế nào, hai nắm tay vô thức xiết chặt lại.
Hồi lâu Triệu Quần Nhiên phục hồi lại tinh thần, nhìn Nhậm Huân, Triệu Quần Nhiên cúi đầu:
- Nhị thiếu gia, là tôi quá lỗ mãng, hy vọng anh bỏ qua.
Nhậm Huân đem thịnh nộ vừa rồi nén lại, cười trìu mến một cái.
Anh vươn tay, vỗ vai trấn an Triệu Quần Nhiên.
- Tôi không trách cậu, bởi vì cậu là một người bạn rất tốt. Chúng tôi đã mất mát quá nhiều rồi, chúng tôi không muốn mất thêm người nào nữa, hoặc là cậu, hoặc là Tiểu Như.