Cải biên: Mạch Lạc Khê
Đặng Vũ buổi sáng đến lớp như thường lệ, tuy nhiên vừa ngồi vào bàn giáo viên sắc mặt Đặng Vũ đã thay đổi hoàn toàn, đồng tử tập trung nhìn vào tờ đơn xin phép nghỉ học hôm nay của Tiểu Như.
Bạch Nhã Hân phía dưới nhìn lên quan sát bộ dạng hiện giờ của Đặng Vũ, trong lòng thầm thở dài, cô nhủ:
“Thầy ấy quả nhiên rất ưu ái Tiểu Như, so với Nhậm giáo sư còn si tình hơn nhiều, hy vọng thầy ấy sẽ không phải chịu dày vò như vậy nữa.”
Sau khi tan học Đặng Vũ trực tiếp lái xe đến tìm Huỳnh Tiểu Như, lúc này cũng đã 12 giờ, mọi người vào giờ này hầu hết đều có việc ra ngoài, dinh thự rộng lớn còn lại Tiểu Như, Lưu Lệ và một số người hầu khác.
Lưu Lệ mở rộng cửa chính để Đặng Vũ lái xe vào, sau khi đỗ xe ở gara, Lưu Lệ chu đáo đưa Đặng Vũ lên lầu tìm Tiểu Như.
Tiểu Như cả đêm qua mất ngủ, mãi đến gần sáng mới ngủ được một lúc, không ngờ khi nó thức dậy cũng đã 12 giờ, toàn thân như bị dao nhọn xuyên qua từng chút một.
Tiểu Như bước ra phòng tắm dự định xuống nhà tìm thức ăn, còn chưa kịp rời khỏi đã nghe có tiếng người bên ngoài gõ cửa, vừa đi vừa nói vọng ra ngoài:
- Đến ngay a!
***
- Thật xin lỗi, anh là khách mà còn bắt anh phải nấu ăn cho tôi, tôi thật sự rất lấy làm áy náy!
Nó đứng bên cạnh Đặng Vũ nói.
Cá nhân Đặng Vũ hôm nay được Tiểu Như khách sáo một lần, đột nhiên cảm thấy không được quen, tất thảy khuôn mặt anh tuấn của anh sau đó gần như đều ửng đỏ.
Đặng Vũ vươn tay tắt bếp, xoay người, đối mặt Huỳnh Tiểu Như, vô cùng khẩn trương hỏi:
- Lẽ nào em muốn xem anh là người ngoài như vậy? Còn nói cảm ơn anh, em có phải đã quá xa lạ với anh rồi hay không?
Cũng phải, kể từ khi Nhậm Phong qua đời, nó và Đặng Vũ ngoài việc cãi vã đều không nói đường hoàng, huống hồ là bên cạnh của anh!
Dù sao cũng là nó hiểu lầm Đặng Vũ, thay đổi thái độ đều là chuyện nên làm, chỉ là đột nhiên không được giống như trước!
Huỳnh Tiểu Như xua xua tay, nó bối rối giải thích:
- Đặng Vũ, tôi không phải xem anh là người ngoài, tôi chỉ là còn chưa xin lỗi anh đàng hoàng. Nhưng mà hôm nay anh lại đích thân nấu thức ăn cho tôi, tôi thấy mình thật sự rất áy náy, tôi thật sự không có ý coi anh là người ngoài.
- Thật sao Tiểu Như? Em chưa từng xem anh là người ngoài?
Đặng Vũ nghi hoặc hỏi, lập tức Huỳnh Tiểu Như gật đầu, nó cẩn thận bày tỏ:
- Bởi vì trước kia tôi cứ nghĩ anh là hung thủ khiến Nhậm Phong qua đời, cho nên tôi luôn rất ghét anh, thậm chí còn không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Nhưng mà bây giờ mọi thứ đều đã trở về nguyên trạng rồi, tôi hy vọng anh có thể bỏ qua sự thô lỗ của tôi.
- Vậy em muốn làm gì để chuộc lại lỗi của mình?
- Tôi… tôi thành thật xin lỗi!
Huỳnh Tiểu Như cúi đầu nói, sau đó ngẩng lên nhìn Đặng Vũ.
- Đặng Vũ, hy vọng anh có thể không tính toán với tôi, sẽ không buồn tôi nữa, có được không?
Đặng Vũ nghe thấy hơi sửng người, tuy nhiên lại cảm giác trong lòng tảng đá đè nặng rốt cuộc cũng đã được loại bỏ.
Đặng Vũ cười một cái, anh gật đầu:
- Tiểu Như, trước giờ anh chưa từng trách Tiểu Như, bởi vì anh rất yêu Tiểu Như. Cho dù Tiểu Như có vì Nhậm Phong oán hận anh suốt đời, thậm chí là muốn giết chết anh, anh đều không oán trách Tiểu Như. Bởi vì yêu một người, không phải là luôn tính toán rốt cuộc là ai có lỗi trong tất cả mọi chuyện, mà là cho dù cô ấy không chú ý đến anh, anh cũng sẽ không từ bỏ cô ấy, chỉ đơn giản như vậy.
Dứt lời, Đặng Vũ vươn tay kéo Tiểu Như vào lòng, cúi đầu hôn tóc nó một cái.
“Tiểu Như, có lẽ đây là khoảng thời gian mà anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, cảm ơn em vì đã nhận ra, tuy có trễ một chút, nhưng mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.”