Cải biên: Mạch Lạc Khê
Trên đường từ nhà sách trở về Lý Ân Vỹ thay đổi ý định ghé vào một nhà hàng, anh nói nhân dịp này chiêu đãi nó một bữa, hơn nữa là muốn tìm hiểu thêm về tình hình gần đây của Lý gia, hy vọng Tiểu Như không từ chối.
Huỳnh Tiểu Như suy nghĩ dù sao đây cũng chỉ là một bữa ăn, nó với Lý Ân Vỹ lại sống chung một nhà, không phải chuyện đáng xấu hổ nên sau đó đã không hề phản đối.
Phòng anh đặt là phòng VIP 1142, nhìn quanh tổng thể đều vô cùng thoải mái, lại trang nhã, đường hoàng, rất thích hợp nói những chuyện riêng tư.
Lý Ân Vỹ toàn quyền để Tiểu Như chọn món, sau khi hoàn thành, cả hai ngồi đối diện nhau trò chuyện.
Mặc dù không được tự nhiên giống như đối với Lý Ân Tinh hoặc Lý Ân Hạo, tuy nhiên Huỳnh Tiểu Như vẫn cố gắng duy trì thái độ ở bên ngoài, tránh làm đối phương phát hiện bản thân của nó không thoải mái.
Lát sau thức ăn được bày biện ra bàn, tất thảy đều vô cùng bắt mắt, chỉ nhìn bụng dạ đã biểu tình dữ dội.
Sau khi phục vụ rời khỏi, Lý Ân Vỹ liền thay đổi chỗ ngồi, đi qua ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Tiểu Như, chủ động gấp thức ăn cho nó.
Anh nhìn Huỳnh Tiểu Như, lại cười nói vui vẻ.
- Tiểu Như, ăn nhiều vào một chút, hôm nay là anh mời, em cứ xem anh giống như anh hai hoặc nhị ca là được. Dù sao bọn anh với em đều ưu tiên như nhau, sau này nếu em có chuyện muốn nhờ anh, anh đều rất sẵn lòng.
- Ưm, tôi biết rồi.
Nó rụt rè gật đầu, sau đó quay lại cầm lấy đũa, gấp thức ăn bỏ vào miệng.
Lý Ân Vỹ chưa ăn vội, ngồi bên cạnh quan sát Huỳnh Tiểu Như, bất giác lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.
“Con bé đúng là đáng yêu mà, làm cho mình cảm giác rất yên bình, không ngờ có lúc mình lại có cảm giác trái tim đập liên tục như vậy. Chả trách anh hai và nhị ca lại yêu Huỳnh Tiểu Như như vậy, xem ra con bé này thật sự có ma lực thu hút người khác giới, làm đến người đó phải tranh cãi chính mình.”
Bữa ăn diễn ra suôn sẻ được một lúc thì từ bên ngoài có một cô gái sở hữu mái tóc màu vàng chanh xông vào, mặc kệ phục vụ trước đó đã ra sức ngăn cản.
Lý Ân Vỹ nghe thấy ồn ào liền quay đầu, nhận ra đối phương anh lập tức đứng dậy, kéo theo cái nhìn khó hiểu của Tiểu Như.
Nó nhìn thái độ của Lý Ân Vỹ, lại bắt gặp nét mặt của đối phương, trong đầu cũng đã có sẵn câu trả lời cho mình.
“Chị ta chắc là bạn gái của anh ta, xem ra mình không thể yên ổn thoát khỏi mớ rắc rối này rồi. Nếu như Lý Ân Tinh mà biết được chuyện này, mình cá anh ta sẽ tức giận cho xem. Huỳnh Tiểu Như ngu ngốc, tại sao mày có thể liên quan đến tên lăng nhăng này kia chứ?”
Huỳnh Tiểu Như đứng dậy, nó chủ động lên tiếng:
- Tôi nghĩ hai người có nhiều chuyện để nói, nếu vậy tôi sẽ trở về trước.
Tuy nhiên còn chưa kịp rời khỏi Lý Ân Vỹ đã chặn Tiểu Như lại, hơi ngoảnh đầu lại sau, nói:
- Người nên đi là cô ta không phải em, em không cần phải khách sáo như vậy.
- Nhưng mà…
- Anh với cô ta từ sớm đã kết thúc, cho dù anh có cùng người khác hẹn hò, cô ta cũng không có tư cách quản.
Lý Ân Vỹ dứt khoát, lập tức Hàn Vi từ đối diện nhíu mày, tay cô chỉ về phía Tiểu Như, nghiến chặt răng lợi hỏi:
- Anh thật sự không cần em nữa sao? Vì con nhỏ này hay sao chứ? Lý Ân Vỹ, tại sao anh có thể bỏ rơi em như vậy?
- Bỏ rơi cô?
Lý Ân Vỹ quay lại cười lạnh một tiếng, sau đó anh lãnh khốc tuyên bố:
- Hàn Vi, chúng ta từ nhiều năm nay đã kết thúc, chỉ là cô không chịu tỉnh ra. Lúc trước là cô phản bội tôi, cô đến với tôi vì tiền tài, vì danh vọng, cô dựa vào cái gì mà ở đây nói tôi bỏ rơi cô kia chứ? Hàn Vi, tiện thể tôi cũng nói với cô, tôi trước giờ chưa từng thật lòng với bất kỳ một ai, cho dù là cô cũng như vậy. Loại người chỉ biết bán rẻ thân xác của mình như cô, tôi thật sự rất xem thường.