Cải biên: Mạch Lạc Khê
Sáng sớm Tiểu Như nhận được một cuộc gọi, lúc này cũng đã hơn 6 giờ, bảo bối nhỏ theo quán tính mò mẫm tìm điện thoại quanh giường, một mắt nhắm, một mắt mở nhấc máy, truyền đến đối phương bằng giọng điệu ngáy ngủ.
- Chào buổi sáng tốt lành, cho hỏi là ai đang gọi vậy ạ?
Đối phương không trả lời, tùy tiện hừ một tiếng, âm thanh vừa rồi nhất thời làm cho Huỳnh Tiểu Như khó chịu, nó thẳng thắn càu nhàu:
- Gọi điện lại không chịu trả lời, mèo ăn mất lưỡi ngươi rồi sao?
Trong điện thoại Tiểu Như lại nhận được thêm một tiếng hừ lạnh, không lâu sau đối phương cũng trả lời:
- Bảo bối, anh là ông xã của em, em vẫn còn đang ngủ có phải không? Hình như bây giờ ở đó cũng đã hơn 6 giờ rồi, em không lo bản thân trễ học sao?
Tiểu Như nhận ra là giọng Lý Ân Tinh, lập tức ngồi bật dậy, cả người dường như không cần dội nước cũng tỉnh hẳn.
Tiểu Như nhìn lại đồng hồ trên tay, phát hiện đã là 6 giờ 25 phút, đầu tóc dựng ngược lên hết thảy, vô cùng sốt ruột nói:
- Đồ chết dẫm, anh còn ở đây trêu chọc tôi được sao? Đúng là quá đáng mà!
Lý Ân Tinh cười lớn:
- Bảo bối, hôm nay đi trễ một ngày cũng không ảnh hưởng gì, em hà tất phải căng thẳng như vậy?
- Ai thèm căng thẳng chứ, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa, tôi phải học đây.
Vừa muốn tắt máy, từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói độc tài, Lý Ân Tinh vẫn như thường lệ yêu cầu nó một chuyện.
- Bảo bối, gọi anh là ông xã 3 lần, nếu không đừng hòng em được yên!
Huỳnh Tiểu Như nghe đến đây liền đen mặt, lại không thể từ chối, nuốt ấm ức vào bụng, gọi:
- Ông xã!
Cứ như vậy gọi hắn là ông xã 3 lần.
***
Tối qua vì mãi mê cày phim ngôn tình nên cả 3 người đều thức dậy rất trễ, đến nơi cổng trường lúc này đã bị khóa, đồng thời bảo vệ lại không cho bọn cô vào, vừa có ý định quay về trùng hợp nhìn thấy Huỳnh Tiểu Như, nó rời khỏi xe, cúi đầu chào bác Lưu một cái, sau đó chạy ùa về phía Bạch Nhã Hân, hồ hởi, hỏi:
- Tụi bây hôm nay cũng đi trễ nữa sao? Có phải tối qua lại cày phim rồi không?
Cả bọn không phủ nhận, đồng loạt hô:
- Không sai!
Lát sau cả bọn đã có mặt sau trường, đối diện bức tường cao sừng sững, lại nhìn xuống bộ đồng phục đang mặc, lần lượt nuốt nước bọt một cái.
Xong, đồng loạt ngẩng mặt lên.
Bạch Nhã Hân nhăn mặt:
- Tiểu Như, ý kiến này không được rồi, nó thật sự là quá sức với tao.
Lâm Tuyết Nhi cười khổ:
- Đừng nói là từ đây trèo vào trong, chỉ nhìn bức tường cao thế này, hai chân của tao đã run bần bật rồi!
Trịnh Minh Minh chua xót, giơ cờ trắng đầu hàng.
- Thật ra thay vì làm khó bản thân, tao thấy chi bằng chúng ta bỏ học một ngày có được không?
Huỳnh Tiểu Như “...” cũng không phải không được, chỉ là thành tích của nó từ khi chuyển vào lớp 10 đặc biệt rất sa sút, nếu còn tiếp tục bỏ học nhất định Lý Ân Tinh sẽ không tha cho nó!
Lúc này, từ phía sau, trùng hợp truyền đến một giọng nói băng lãnh.
- Không biết bọn em có cần tôi giúp gì hay không?
Bọn nó nhận ra là giọng của Đặng Vũ, lần lượt xoay cổ nhìn.