Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Nè, mau trả điện thoại cho em!
Lớp học đang yên tĩnh bất ngờ vang lên một giọng nói trong trẻo, Huỳnh Tiểu Như theo phản xạ đứng dậy vươn tay lấy lại điện thoại từ tay ác ma trong tuyệt vọng.
Người đàn ông kia cư nhiên nhanh hơn nó một bước?
Đặng Vũ cầm lấy điện thoại Huỳnh Tiểu Như trong tay, lại nhìn nội dung tin nhắn được gửi đi cho Young, đọc xong mày đen chợt cau lại.
Tất cả học sinh còn lại trong lớp: “...”
Huỳnh Tiểu Như: “...”
...
Lý Ân Hạo lắc đầu:
- Tao không biết, từ sau khi Nhậm Phong qua đời Tiểu Như căn bản rất tuyệt vọng, khó khăn lắm con bé mới vui vẻ một chút, không đau lòng vì chuyện của anh ấy. Tao chưa từng nghĩ qua sẽ thổ lộ tình cảm tao dành cho Tiểu Như, tao sợ con bé sẽ khó xử. Hơn nữa về phía Ahn, em ấy chắc chắn sẽ rất oán hận tao. Bây giờ tao thật sự rất rối, nếu như Đặng Vũ thật sự muốn cướp đi Tiểu Như, tao không biết lúc đó tao sẽ như thế nào.
Bọn họ dù sao cũng là chỗ thân tín, mối quan hệ không phải người bình thường nhìn ra, nếu thật sự vì yêu thương Tiểu Như mà biến thành kẻ thù, anh e kết quả chắc chắn rất tàn khốc.
Tôn Hành Duệ ậm ừ, hồi lâu khóe môi nam nhân cũng tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Thẳng thắn nói một câu:
- Tiểu Như kỳ thật rất đáng yêu, ai nhìn thấy cũng yêu thích con bé, tao cũng không ngoại lệ đâu!
Giờ ra chơi Tiểu Như lủi thủi theo Đặng Vũ lên văn phòng, bỏ lại phía sau vài khuôn mặt chua xót.
Bạch Nhã Hân thở dài.
Kỳ thật từ một năm trước Tiểu Như đã chống đối Đặng Vũ, cô còn nhớ ngày đầu tiên anh chuyển đến trường Sky, Tiểu Như đã cố ý làm hỏng áo của anh, Tiểu Như còn nói nó với Đặng Vũ là kẻ thù, một mực khẳng định tai nạn giao thông mà Nhậm Phong gặp phải cũng là do anh hại, trong việc học lại càng không mấy để tâm đến môn dạy của anh, từ ngủ, vẽ vời, làm việc riêng cho đến sử dụng điện thoại trong giờ học cũng nhầm mục đích muốn Đặng Vũ tức giận.
Lâm Tuyết Nhi đứng sau quan sát thấy Nhã Hân thiểu não, liền vươn tay vỗ vai trấn an cô.
- Đừng lo lắng quá, Tiểu Như chắc sẽ không sao đâu, bất quá là viết kiểm điểm một chút thôi.
Nghe thấy, Bạch Nhã Hân thở hắt ra một hơi, cô ậm ừ.