Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 53: Chương 53: Cửu thiên tuế, liêm sỉ của ngài rơi kìa!




Quân Cơ Lạc quay đầu trừng mắt nhìn người gây ra họa là Tiết thần y, tựa hồ đối với việc mình vừa rồi tự tay cắt thịt nhiễm trùng bị Đường Tứ Tứ nhìn thấy là cực kì để ý.

Tiết thần y sờ sờ mũi, cười hắc hắc: “Quỷ thiếu đạo đức, nếu ngươi không đem bạc cho ta, ta liền......” Tiết thần y nói xong, liền chuyển hướng ánh mắt nhìn về phía Đường Tứ Tứ đứng bên cạnh, ý uy hiếp trong mắt mười phần.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc đã khôi phục lại sự lạnh lùng ngày thường, hắn phất nhẹ ống tay áo, trực tiếp không nghe thấy lời Tiết thần y nói, đối mặt với Đường Tứ Tứ cất giọng nói:

“Đã đến rồi, mời ngồi...... Người đâu, dâng trà!”

Có một thị vệ đi lên, dâng Đường Tứ Tứ một ly trà ngâm quân sơn ngân châm. Tuy rằng Đường Tứ Tứ vừa rồi nhìn thấy Quân Cơ Lạc lõa thể nửa người trên mà cũng đã cụp mắt xuống, nhưng dáng người hắn vẫn là phi thường khắc sâu trong đầu nàng.

Nàng mặt đỏ ửng nâng chung trà lên uống nhưng đôi mắt cũng chỉ chuyên chú nhìn tách trà.

Mà Quân Cơ Lạc cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Loại xấu hổ này rất kỳ quái. Lần đó hắn và Đường Tứ Tứ còn cùng nhau ở trong một bồn tắm, khi đó hắn thực không cảm thấy cái gì, nhưng lần này lại cảm thấy có chút không ổn.

Hai người đều không nói chuyện, lại khiến Tiết thần y nóng nảy, hắn mời Đường Tứ Tứ tới nơi này, không phải là vì muốn nhân cơ hội này uy hiếp tên thiếu đạo đức Quân Cơ Lạc này đưa ra bạc sao? Nào biết rằng quỷ thiếu đạo đức, vẫn không thèm nhìn hắn.

Tiết thần y gấp đến độ vò đầu bứt tai, không hề có phong phạm thần y. Vừa đúng giờ phút này có thị vệ tiến lên hỏi Quân Cơ Lạc muốn dùng cơm sáng hay không. Quân Cơ Lạc gật gật đầu, Tiết thần y cong cổ, hoành tráng nói: “Quỷ thiếu đạo đức à, nếu ngươi không cho ta bạc, ta đây liền ăn nghèo ngươi.”

Nói xong hắn liền trực tiếp ngồi xuống, Đường Tứ Tứ cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, chuẩn bị muốn cáo từ rời đi, nhưng Quân Cơ Lạc mím môi giữ lại nói: “Người tới đều là khách, đến đây, cùng bản đốc ăn bữa cơm đi, bản đốc còn có một ít chuyện muốn phiền nàng chuyển lời đến cậu nàng.”

Vừa nghe việc có liên quan đến cậu ruột, Đường Tứ Tứ vội vàng ngồi xuống.

Thị vệ bưng lên rất nhiều món ăn mĩ vị quý và lạ, Tiết thần y cầm lấy chiếc đũa liền ăn, hoàn toàn không coi mình là khách. Nhưng Đường Tứ Tứ ngồi đối diện Quân Cơ Lạc, hắn khí thế cường đại, nàng ăn bữa cơm này với vẻ nơm nớp lo sợ.

Quân Cơ Lạc thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm một dĩa rau xanh trước mặt ăn với cơm, lông mi cong của hắn hơi hơi giương lên, thản nhiên dùng chiếc đũa gắp một khối xương thịt heo bỏ vào trong chén Đường Tứ Tứ.

“Không cần khách sáo, muốn ăn gì thì cứ việc gắp.”

Đường Tứ Tứ có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nhưng sau khi bắt gặp đôi mắt hắn đen trầm kia, vẫn là vội vàng cúi đầu giải quyết cho xong xương thịt heo chiếm phần nhiều trong chén.

Quân Cơ Lạc lại bất giác mím môi, nói: “Trong cung mấy ngày nay quả thật không được yên ổn. Người của thái tử, Ngũ hoàng tử đều cấu kết với nhau dâng tấu buộc tội Uy Viễn đại tướng quân.”

“A” Đường Tứ Tứ cả kinh, cậu nàng tuy rằng là Uy Viễn đại tướng quân, nhưng chưa bao giờ không làm tròn trách nhiệm lại càng không lạm dụng chức quyền, cậu có thể bị người ta buộc tội gì? Ý niệm này chỉ mới len lỏi vào đầu Đường Tứ Tứ, nàng lập tức cười mỉm, nàng hiểu được: ‘một người nói hổ, ba người thành hổ’. Chỉ cần các quan viên đó nhiều lần buộc tội, dù cậu nàng không có tội, thì trong lòng hoàng đế ngu ngốc kia dần dần sẽ hình thành mầm móng nghi kị.

Bị hoàng đế kiêng kị là một việc vô cùng đáng sợ.

Đường Tứ Tứ quyết định sau khi trở về nhanh chóng viết một phong thư cho cậu mình.

Quân Cơ Lạc thấy khóe miệng nàng lộ ra tươi cười, dường như là vì thưởng cho nàng thông minh, hắn lại gắp một miếng thịt cá chép lớn bỏ xuống đặt vào trong chén Đường Tứ Tứ.

“Kỳ thật là, Hoàng Thượng của chúng ta rất dễ dỗ. Ngươi nói cho ngài ấy biết trên đời này chỉ có ngài ấy anh minh nhất, chỉ có ngài ấy là hiền đức nhất, chỉ có ngài ấy là có tài nhất. Một khi trong lòng ngài ấy sẽ mềm lại, bất cứ việc gì khác cũng không quan trọng nữa.”

Quân Cơ Lạc lại thong dong nói 1 câu như vậy. Ánh mắt lập tức đảo qua trên bàn, lại gắp thêm vài cái bánh hấp tôm.

Đường Tứ Tứ quả thật thông minh, lập tức biết đây là Quân Cơ Lạc giúp cậu nàng ra chiêu. Đúng vậy, nàng nên đem lời Quân Cơ Lạc chuyển cáo cho cậu đầy đủ từng chi tiết, nàng tin tưởng,cậu nàng thông minh như vậy, nhất định biết nên làm như thế nào để không khuấy động đến sự nghi kị của hoàng đế.

Đường Tứ Tứ khi đã nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt, hai mắt mị cong thành hình hai nửa trăng lưỡi liềm đẹp mắt, môi nở nụ cười, hai hàng răng lóe ra oánh nhuận sáng bóng.

Khóe miệng lạnh lẽo của Quân Cơ Lạc hơi hơi giương lên, không sợ ngốc, chỉ sợ không thể dạy dỗ. May mà nàng không phải là đồ ngốc.

Tiết thần y lúc này lại tức đến giơ chân, bất mãn lên án hắn mãnh liệt: “Quân Cơ Lạc, ngươi nói ngươi là một hoạn quan, sao lại ân cần đối với tiểu cô nương người ta như vậy.” hắn chỉ ngón tay mình vào bát ăn của Đường Tứ Tứ.

Quân Cơ Lạc nghe thấy thế liền phục hồi tinh thần lại, bất tri bất giác hắn đã đem thức ăn trong bát Đường Tứ Tứ xếp thành núi nhỏ.

Quân Cơ Lạc thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc mà ngạo nghễ: “Ta không phải đã từng sớm nói với ngươi, trông nàng rất giống muội muội Nhu Nhu của ta sao?”

Tiết thần y dùng sức vỗ bàn, bất mãn phát tiết nói: “Xùy! Lần đầu tiên ngươi thấy mặt ta, ngươi còn nói ta trông giống nhị thúc ngươi đấy, sao cho tới bây giờ không thấy ngươi ân cần với ta như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.