Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 114: Chương 114: Giang sơn như họa, phải có nàng mới viên mãn (2)




Edit: Linh Nhi

Beta: Quảng Hằng

Hai tay Mộ Dung Quân Thương không ngừng vuốt ve tay vịn xe lăn, nơi sâu nhất trong lòng bàn tay đã xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn nói: "Đương nhiên! Bổn vương có thể cùng Cửu thiên tuế ngươi đánh ván bài này, đã phải chuẩn bị rất nhiều năm!"

Quân Cơ Lạc giơ tay lên, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm cẩn, hắn nhẹ giọng nói, "Nếu Nhiếp chính vương muốn cùng bổn đốc chơi một ván, nếu bổn đốc cứ tiếp tục khách khí với ngươi, không phải là coi thường ngươi hay sao."

Khóe miệng Quân Cơ Lạc lại lần nữa cong lên một cách quỷ dị, ống tay áo hắn ở giữa không trung xuất ra một đường cong đẹp mắt, trong nháy mắt vận công đem những mũi kiếm gác trên cổ đồng loạt đánh rơi trên mặt đất.

"Nhiếp chính vương, bổn đốc thuận tiện nói cho ngươi biết một chút, nếu ngươi nghĩ rằng lợi dụng Tứ Tứ để đối phó ta, vậy kế hoạch của ngươi sẽ phải rơi vào khoảng không. Vào lúc này, người của ta đại khái cũng đã thu thập hết người của ngươi rồi!"

Ở trong phủ Cửu thiên tuế của hắn đã sớm an bài cao thủ nhất đẳng, Mộ Dung Quân Thương muốn dùng hỏa công, cũng phải nhìn xem thủ hạ của gã có bản lãnh này không đã.

Mâu quang Mộ Dung Quân Thương trở nên căng thẳng, lớn tiếng quát, "Tất cả nghe kỹ, tối nay phàm là kẻ nào có thể lấy được thủ cấp của tên nghịch thần Quân Cơ Lạc sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim, một gian thái ấp trù phú, mỹ tỳ vô số!" Kiếm đã xuất ra, không có đường về. Tối nay khôngbắt được Quân Cơ Lạc, cuối cùng chịu tai ương chỉ có bọn họ.

"Vạn lượng tiền thưởng? Thái ấp trù phú? Mỹ tỳ vô số? Nhiếp chính vương, ngươi không khỏi đem đệ nhất gian thần như bổn đốc xem nhẹ quá rồi. Bất quá bổn đốc cũng sẽ không xem nhẹ ngươi." Quân Cơ Lạc ngước mắt, dùng thanh âm lạnh lùng hướng đến ám vệ đang mai phục trên mái hiên ra lệnh, "Nghe kỹ đây, Tối nay, nếu ai có thể gỡ xuống thủ cấp của Nhiếp chính vương, bổn đốc sẽ phong người đó làm đại quan, cộng thêm tiền thưởng mười vạn lượng."

Giằng co ngày càng gay gắt, hai bên trở thành tử địch, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Bọn thị vệ giơ trường kiếm trong tay, đem Quân Cơ Lạc vây kín ở giữa. Mà phần lớn đều hướng Quân Cơ Lạc phát động thế công. Quân Cơ Lạc cởi xuống trường tiên bên hông, cả người tràn đầy lệ khí, trường tiên ở trong không trung bay lượn biến hóa kỳ lạ, quất roi tấn công trên người thị vệ, trong không khí bắt đầu có máu vung vãi, trong không khí có mùi máu tanh bay tán loạn.

Mà lúc này, các cung thủ trên mái hiên đều đem mục tiêu đặt ở trên người Mộ Dung Quân Thương. Đầy trời tên đồng loạt hướng Mộ Dung Quân Thương phóng tới. Đám thị vệ vây thành mộtvòng đem Mộ Dung Quân Thương bảo vệ ở bên trong, không để cho cung tên bắn về phía hắn. Đương nhiên, thị vệ cũng chỉ có thể thay hắn ngăn cản một phần tên, mà số mũi tên còn dư lại nhất định phải do Mộ Dung Quân Thương từ mình tránh né.

Mộ Dung Quân Thương ấn xuống cơ quan ở tay vịn xe lăn, bên dưới tay vịn xe lăn chứa rất nhiều châm, hai tay hắn bắt lấy một phần châm, lại dùng nội lực vận công, giữa không trung liền có ám khí bắn nhanh ra, nhất thời châm bay đầy trời.

Châm dài phóng tới những cung thủ trên mái hiên, lập tức liền có mấy người theo trên mái hiên rớt xuống.

Bất quá, cho dù Mộ Dung Quân Thương có lợi hại hơn nữa, nhưng phải đối mặt với mưa tên dày đặc, chính hắn cũng đã bị trúng một mũi tên.

"Chủ nhân" Thị vệ ở bên cạnh vừa nhìn thấy, lập tức hoảng sợ, chạy về phía Mộ Dung Quân Thương. Ngực Mộ Dung Quân Thương bị bắn một mũi tên,trên ngực bị nhiễm đỏ một mảng máu tươi, nhưng vẫn hướng hắn khẽ lắc đầu.

đang lúc hai phe đánh đến ngươi chết ta sống, trong bóng đêm cách đó không xa bỗng có mộtngười đi tới.

"Cửu thiên tuế, ngài đừng nhúc nhích! Nếu không ta sẽ không khách sáo với hắn!"

Phiá sau một thanh âm đột ngột chen vào. Quân Cơ Lạc theo tiếng nói nhìn sang, rõ ràng nhìn thấy Yến Mặc đang ôm Đường Từ An đã hôn mê bất tỉnh từ trong bóng đêm đi tới.

Đôi đồng tử âm lãnh của Quân Cơ Lạc nheo lại, hơi khẽ cau mày, hướng về phía những người trên mái hiên ra lệnh, những người đó liền tạm thời dừng tấn công Mộ Dung Quân Thương.

Mà lúc này, Yến Mặc ôm Đường Từ An trong ngực, nhẹ nhàng đi tới bên người Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương nhìn thoáng qua Đường Từ An, ngay sau đó khẽ cong môi cười nhìn Quân Cơ Lạc, "Cửu thiên tuế, người của ngươi đã cứu được nương tử ngươi. Nhưng đệ đệ của nàng ta thì sao? Ha ha, theo bổn vương biết thì nàng ta cực kỳ yêu thương đệ đệ. Nếu hắn chết, ngươi cũng không còn mặt mũi nào gặp nàng ta. Như thế nào? Trận đánh này của chúng ta, cuối cùng vẫn là bổn vương thắng."

"Nhiếp chính vương, ngươi còn đê tiện hơn so với tưởng tượng của ta nha." Quân Cơ Lạc đánh giá.

Ý cười nơi khóe miệng Mộ Dung Quân Thương càng trở nên thâm sâu, "không dám nhận! Đối phó với loại người giống lão hồ ly ngàn năm như ngươi, không lấy ra chút ít bản lãnh, làm sao có thể thắng được ngươi chứ."

Mộ Dung Quân Thương hướng Yến Mặc liếc mắt, Yến Mặc biết ý tứ của hắn, lập tức giơ tay lên đặt đao kề trên cổ Đường Từ An.

"Cửu thiên tuế, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là để cho hắn chết, hoặc là chính ngươi chết." Trong cặp mắt hoa đào của Mộ Dung Quân Thương phát ra tia sáng rực rỡ, ánh mắt sắc bén như một thanh chủy thủ cực độc.

Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc liếc nhìn Mộ Dung Quân Thương một cái thật thâm sâu, nhãn châu xoay động, đột nhiên cười nói, "Tốt, ngươi lợi hại. Hôm nay ngươi thắng! Ta nhận thua!"

Có thể nghe được câu này từ chính miệng Quân Cơ Lạc phát ra, Đôi mắt vốn híp lại của Mộ Dung Quân Thương nhẹ nhàng nới lỏng, trên dung nhan tái nhợt nổi lên một chút mỉm cười. Toàn thân cao thấp đều cảm thấy thông thuận.

Sau một khắc, Quân Cơ Lạc đem roi ra trong tay mình ném đến mặt đất trống phía xa, lại mở miệng cười nói, "Nhiếp chính vương, có dám cùng bổn đốc đánh cuộc nữa hay không?"

"Ngươi còn muốn làm cái gì?" Mắt Mộ Dung Quân Thương lại lập tức lộ ra cảnh giác nói.

"Nếu ngươi dám để ta sống lâu thêm hai ngày, hai ngày sau, ta cam đoan ngươi phải quỳ trênmặt đất, tự mình đến nhà lao đón ta ra ngoài." Quân Cơ Lạc xử sự mọi việc luôn luôn không gợn sóng cùng sợ hãi, lúc này hắn cũng không hề mất đi phong thái.

Đêm nay làm "người chiến bại", hắn vẫn kiêu ngạo như cũ, liếc xéo Mộ Dung Quân Thương, toàn thân cao thấp tràn đầy khí chất cao cao tại thượng. Phần khí độ này, làm cho trong lòng Mộ Dung Quân Thương có chút không vui.

"Cửu thiên tuế, thả hổ về rừng, đến khi bắt lại chắc chắn sẽ không dễ dàng rồi. Ngươi cho rằng bổn vương sẽ ngu ngốc như vậy sao?" Mộ Dung Quân Thương một câu liền từ chối đề nghị của hắn.

Quân Cơ Lạc cũng không cùng Mộ Dung Quân Thương nói nhảm, hai tay hắn chắp sau lưng, ngón tay trỏ khẽ hướng về phía mái hiên phất nhẹ một cái.

"Hưu!" một tiếng, lại có tên nhọn phá không mà đến.

Lần này tên nhọn tốc độ cực nhanh, nhằm thẳng hướng bầu trời, lại đột nhiên rơi xuống. mộtgiây sau đó, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, tên nhọn đã muốn đâm vào trên ngực Yến Mặc.

Thân mình Yến Mặc đau nhói, Đường Tứ An hắn ôm trong ngực cơ hồ sẽ trực tiếp té rớt trênmặt đất. May mắn được thị vệ bên cạnh tiếp được. Bất quá Yến Mặc bởi vì bị trọng thương, lập tức đãhôn mê.

Quân Cơ Lạc phất tay áo, "Nhiếp chính vương, không chơi với ngươi nữa. Tự ta dẫn theo người vào tù ngồi chơi đây. Hai ngày sau, ta sẽ ở trong lao chờ ngươi đến chịu đòn nhận tội a!"

Lưu lại lời này, hắn liền xoay người rời đi. Mấy thị vệ chung quanh vội vàng ngăn chặn đường đi, Quân Cơ Lạc cười khúc khích, trở tay túm lấy trường kiếm của một tên thị vệ, giơ trường kiếm lên liền ném về phía sau.

Trường kiếm cách Mộ Dung Quân Thương chỉ có một bước ngắn thì dừng lại, rơi xuống đất kêu leng keng. Mộ Dung Quân Thương trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Quân Cơ Lạc thừa dịp lúc này liền cất bước tiến nhập vào bóng đêm. Mà lúc thân ảnh cao to của hắn sắp đi vào trong bóng tối, trong đám người có người giật mình, sau đó liền đuổi theo Quân Cơ Lạc.

"Quỷ thất đức, sao nhanh như vậy đã nhận thua rồi. không vui chút nào, nên đùa thêm chút nữa mới đúng." Người nọ đuổi theo Quân Cơ Lạc, trong miệng không ngừng lải nhải, "Còn nữa, thật sựlà đáng tiếc. Ta vốn cho là tối nay ngươi có thể đi gặp Diêm vương gia, nên ta đã sắp đặt sẵn một buổi yến tiệc thật lớn rồi."

Tiếng cười sang sảng của Quân Cơ Lạc tản ra ở trong bóng đêm, "Lão Tiết, chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi. Đại yến này ngươi không có cơ hội làm đâu. Ngươi không phát hiện vừa rồi ta chỉ là cùng tiểu hài tử chơi đùa thôi sao. Người trẻ tuổi nha, khó tránh khỏi tuổi trẻ khí thịnh, sẽ làm sai một số chuyện. Làm trưởng bối của bọn họ, bổn đốc vốn rất là "ôn nhu" dạy bọn nhỏ phải hiểu được nên hướng trưởng bối học tập như thế nào."

"Cái rắm! Đừng khoác lác! Đừng cho là ta không biết. Ngươi là sợ nếu cậu em vợ chết, trở về không biết cùng tiểu nương tử nhà ngươi đối mặt thế nào. Uy, ta liền không rõ, một cái tên giám như ngươi, sao lại sợ nương tử của mình như vậy chứ. Hừ hừ! Ngươi thật đúng là không có tiền đồ."

Quân Cơ Lạc càng cười lớn tiếng hơn, hắn trực tiếp ôm bả vai Tiết thần y, cực kì có vẻ thân mật như hai huynh đệ tốt, "Sợ vợ cũng là phúc phần của nam nhân chúng ta. Hơn nữa, đêm nay ta cần phải nương tay một chút. Thứ nhất có thể để cho nương tử nhà ta được vui vẻ một chút, thứ hai có thể thuận tiện trêu chọc mấy con khỉ nhảy loi choi cho vui ấy à. Nhất cử lưỡng tiện nha!"

Tiết thần y khinh khi liếc mắt nhìn hắn một cái. hắn khinh bỉ gã này!

Quân Cơ Lạc lại dỗ dành nói với Tiết thần y, "Lão Tiết à, ngươi có muốn cùng ta đi ăn cơm tù hai ngày hay không."

"Cút! Lão tử cũng không có ngại mình sống quá lâu. đi vào trong đó xui lắm." Tiết thần y giơ chân mắng nhiếc, Quân Cơ Lạc vẫn cười ha ha.

Thanh âm hai người dần dần bay xa. Giữa sân, ánh mắt của mọi người trong thời gian ngắn cũng đồng loạt rơi vào trên người Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương cứng nhắc ngồi trênxe lăn, đột nhiên, hắn đưa tay phủ trên ngực mình, "phốc", phun ra một ngụm máu tươi.

"Nhiếp chính vương!" Bọn thị vệ vội vàng tiến lên, bận rôn đi truyền ngự y.

Vẫn luôn bị xem nhẹ, ánh mắt của Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng giao nhau, mâu sắc hai người đều trở lên có chút phức tạp. Quân Cơ Lạc này là một con hồ ly giảo hoạt, bên ngoài nhận thua, nhưng lại vụng trộm đem Mộ Dung Quân Thương tức giận đến hộc máu...Địch nhân như thế, thật là đáng sợ.

Trong ba huynh đệ bọn họ, ngay cả Mộ Dung Quân Thương là người thông minh nhất cũng phải tung ra ám chiêu mới có thể miễn cưỡng thắng được hắn, vậy hai người bọn họ thì sao? Nếu bọn họ muốn đánh bại Quân Cơ Lạc có phải trước tiên phải khống chế được Đường Tứ Tứ hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.