Đường Vân Nhiễm một mực yên lặng không nói gì nhìn đủ loại phát sinh đêm nay, trong lòng vui sướng nói không nên lời. Ả ta bước nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Đường Trọng Nguyên, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: "Phụ thân, đừng khổ sở. Ở trong lòng nữ nhi, người mới là trời của Đường gia chúng ta. Nếu Đường gia này không có người..."
"Cút! Ngươi cũng không phải cái thứ gì tốt! Nếu không phải di nương không biết xấu hổ kia của ngươi, ta sẽ biến thành bộ dáng hiện tại này sao?" Đường Trọng Nguyên cầm lên ly trà trong tay Hương di nương hướng Đường Vân Nhiễm ném qua.
Đôi mắt Đường Vân Nhiễm chợt lóe, khi chỉ mành treo chuông, lôi người đứng bên cạnh ả là Tiểu Đào Nhi, che ở trước mặt của ả ta. "A!" Tiểu Đào Nhi bị nước sôi nóng bỏng hất vào thét ra tiếng chói tai.
Đường Vân Nhiễm bởi vì tránh thoát một kiếp này, khóe miệng hơi hơi buông lỏng, nhưng khi nhìn lại Đường Trọng Nguyên, trong ánh mắt nhịn không được mang theo thâm độc. Ngày nào đó, khi ả đăng cơ làm đế hậu, nhất định phải đạp lên thi thể Đường Trọng Nguyên.