_Editor: boong412
Mười lăm tháng giêng hàng năm, Đường lão phu nhân theo quy củ mà mang hai cháu gái đi viếng chùa ở ngoại ô. Sư trụ trì Nhất Nặc đại sư là một cao tăng đắc đạo, mười lăm mỗi tháng đều ở đại điện chùa giảng kinh, rất nhiều phu nhân quan gia trong kinh thành hâm mộ vang danh mà đến.
Đường vào chùa vô cùng đông, vừa qua có một trận tuyết lớn, trắng xóa một vùng, sau chùa có trồng một vườn mai, nhiều đóa mai cũng dựa vào đó mà khoe sắc, đem toàn bộ sân sau chùa biến thành chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Xe ngựa vừa dừng lại ngay cổng chùa, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo vừa rời đi, Đường Tứ Tứ vụng trộm vén rèm liếc mắt một cái, trong lòng cười thầm.
Chiếc xe ngựa xa hoa rêu rao mọi nơi kia chính là tâm phúc bên người Hoàng thượng, Cửu Thiên Tuế Tổng quản thái giám Quân Cơ Lạc. Nghe nói trời sinh tính tình Quân Cơ Lạc bạo ngược vô cùng, tác phong tàn nhẫn, muốn cái gì có cái đó, đặc điểm chính là thích mỗi ngày đều xuất môn đi dạo. Ở đương triều hắn từng lăng mạ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng bị thất sủng, cũng từng đuổi Thái phó về nhà...
Tội ác chồng chất như vậy, Cửu Thiên Tuế liền mang trên người danh tiếng không mấy tốt đẹp, đó thật sự là tội lỗi chồng chất a.
Đương nhiên tính hung ác của hắn cũng làm cho toàn kinh thành, thậm chí là toàn bộ dân chúng Tiêu quốc phẫn nộ.
Đương kim thánh thượng hoa mắt ù tai sao lại có thể để Cửu Thiên Tuế ngày càng ngang ngược như vậy, nếu sau đó Cửu Thiên Tuế nắm giữ triều chính không có khả năng là mọi việc tốt đẹp.
Bất quá Đường Tứ Tứ lại cảm thấy là do miệng đời đáng sợ, có đôi khi lời đồn đại không thể tin tưởng được. Tựa như chuyện kiếp trước, nàng cùng Thái tử điện hạ đều trong sạch, không có việc gì, thế nhưng lại có người nói nàng cùng Thái tử quan hệ bất chính đấy? Đương nhiên Cửu Thiên Tuế này thật sự có phải là tai họa hay không thì nàng cũng không lo lắng. Theo nàng biết thì kiếp trước Cửu Thiên Tuế bị Thái tử điện hạ thiết kế cho bất đắc kỳ tử mà chết, nhẩm nhẩm ngày thì hình như cũng sắp đến thời điểm đó.
Đường lão phu nhân vóc dáng tiều tụy dập đầu dâng hương, liền bảo Đường Tứ Tứ cùng Đường Vân Nhiễm dập đầu. Đường Tứ Tứ sau khi trọng sinh liền sinh một loại kính sợ với chuyện tâm linh này, nàng thành khẩn dập đầu, hy vọng Phật tổ có thể phù hộ cho Triệt Nhi cùng Yên Nhi có thể bình an đầu thai làm người trong sạch, cũng hy vọng đệ đệ mình ở trên núi tầm sư học đạo bình an vô sự, còn có người cậu của nàng, cũng cầu cho người bình an.
Đường Vân Nhiễm dập đầu, lặng lẽ liếc nhìn Đường Tứ Tứ, khóe miệng hơi kéo lên, lộ một chút tươi cười khôn khéo.
Sau khi thắp hương xong, Đường lão phu nhân ngồi lại nghe Nhất Nặc đại sư giảng kinh, còn Đường Tứ Tứ cùng Đường Vân Nhiễm tuổi còn trẻ nên cũng không ép các nàng. Liền lệnh cho mấy nô tỳ đi theo chiếu cố tốt hai vị tiểu thư.
Đợi Đường lão phu nhân đi rồi, Đường Vân Nhiễm kéo tay Đường Tứ Tứ,, cười dịu dàng thân thiết “Nhị muội, tỷ nghe nói sau chùa còn nuôi dưỡng hai con ngựa bờm trắng, hay là chúng ta đi xem thử đi.”
Đường Tứ Tứ lắc đầu, không dấu vết thu hồi tay mình lại “Không được đâu tỷ tỷ, ta nghĩ mình nên đi xem hoa mai.” Nàng còn nhớ rõ kiếp trước, sau khi đến chùa, Đường Vân Nhiễm cũng lôi kéo nàng đi xem bạch mã. Kết quả không biết làm thế nào mà một trong hai con bạch mã bỗng dưng nổi điên lên, giãy dụa làm đứt dây buộc, điên cuồng đuổi theo nàng, may mắn người âm thầm bảo hộ nàng do cậu phái tới đúng lúc xuất hiện, đâm con ngựa đó một đao mới ngăn trở được công kích của nó với nàng.
Bây giờ nghĩ lại, Đường Vân Nhiễm nhiệt tình mời nàng đi xem bạch mã, nhất định là đã động tay động chân gì rồi. Nếu đã như vậy, thì nàng cần gì phải tự chui đầu vào rọ.
Đường Tứ Tứ cự tuyệt, làm ánh mắt Đường Vân Nhiễm hơi thay đổi, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt bình tĩnh nói “Nếu muội muội không thích, thì tỷ đành tự mình đi thôi.”
Đường Tứ Tứ gật đầu, dẫn Thanh Nhi đi hướng ngược lại với nàng ta. Đường Vân Nhiễm đi một đoạn ngắn liền dừng cước bộ, quay đầu nhìn bóng dáng Đường Tứ Tứ rời đi, đáy mắt hiện lên tia khinh miệt.
Nàng vì nàng ta mà chuẩn bị hai kế sách, mặc kệ nàng ta chọn điều gì, đều vẫn là một con đường chết!
“Tiểu Đào Nhi, ngươi đã chuẩn bị mọi việc ổn thỏa chứ?” Đường Vân Yên nhìn về phía Tiểu Đào Nhi, Tiểu Đào Nhi gật đầu, cười bí hiểm.
Bên này Đường Tứ Tứ dẫn Thanh Nhi đến vườn mai xong liền lập tức rời khỏi. Lúc bọn họ rời đi thì phía trước bỗng xuất hiện một ác hán (đại hán gian ác) uống rượu say khướt, người nọ dùng đôi mắt mê đắm mà nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ, như hận không thể một ngụm mà nuốt trôi luôn nàng.