_Editor: boong412
Ý tứ trong lời nói của Quân Cơ Lạc làm Đường Tứ Tứ cả kinh, tay sờ đến đầu của mình, lấy ra trâm cài tóc, sau đó đâm vào bờ vai hắn, ánh mắt nàng kiên quyết cương nghị, chống lại ánh mắt kiều mị đỏ đậm kia của Quân Cơ Lạc.
“Cửu Thiên Tuế, xin tự trọng!”
Mùi u nhiên như có như không chui vào mũi Quân Cơ Lạc, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ. Ánh mắt hai người giao nhau, âm trầm trong mắt Quân Cơ Lạc làm lòng Đường Tứ Tứ hơi phát run, mặc dù như vậy nàng cũng kiên cường nghênh đón nó.
“Cửu Thiên Tuế, ta và người thân phận khác nhau, xin tự trọng.” Nàng lạnh lùng lập lại lần nữa.
Quân Cơ Lạc nheo mắt, khéo léo nắm lấy cằm nàng nâng lên, dùng giọng khàn khàn nói chuyện “Bản đốc chỉ biết là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. “Tự trọng” là cái gì? Có ăn được sao?”
Đường Tứ Tứ lập tức đỏ mặt nhưng nàng vẫn cắn cánh môi kiên định nói “Cửu Thiên Tuế, đừng nói đùa. Hiện tại Thái tử điện hạ hình như muốn điều tra ngươi rồi. Ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ tìm đến đây, ngươi... Trước hết là nên lo lắng cho bản thân mình đi.”
Đường Tứ Tứ nói xong, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.
Mắt phượng hẹp dài của Quân Cơ Lạc khẽ nhếch, hai người hiện tại dính sát vào nhau, thân mình nàng thì mềm mại còn mình cơ tráng, Quân Cơ Lạc cười ha ha, dựa theo thùng tắm mà đứng lên.
Nói thẳng ra hắn trúng xuân dược, đúng là khó có thể kháng cự được trước nữ nhân. Nhưng vừa rồi bị nàng tát một cái, dục vọng trong hắn đã sớm lùi đi. Vừa rồi còn nói những lời như vậy là hắn muốn nhìn xem phản ứng của thiếu nữ trước mắt này.
Trước đó bộ dáng nàng ở vườn mai bình tĩnh đối đáp với ác hán đã khiến hắn âm thầm kinh ngạc. Hiện tại ở tình huống này, quả nhiên phát hiện được nữ nhân này rất đáng yêu.
Quân Cơ Lạc đứng lên như vậy, khiến cho Đường Tứ Tứ bất đắc dĩ thưởng thức cơ thể hắn. Chỉ thấy dáng người hắn cường tráng anh tuấn, quần áo nửa lộ nửa kín để lộ ra màu da trắng nõn như ngọc, eo nhỏ mông to, toàn thân phải nói là hoàn mỹ.
Mặt Đường Tứ Tứ ngày càng đỏ hơn, nàng quay mặt qua chỗ khác để không nhìn thấy hắn. Nhưng mắt phượng Quân Cơ Lạc híp lại, ái muội nói “Sao không đứng lên đi? Chẳng lẽ ngươi đối với thùng tắm này nảy sinh tình cảm? Hay là ngươi đối với bản đốc sinh ra cảm tình?”
Này này tuyệt đối là đùa giỡn trắng trợn. Đường Tứ Tứ vừa tức vừa giận, khuôn mặt nghẹn lại, so với tôm chín còn muốn đỏ hơn. Nàng mang theo chút kích động đứng lên. Nhưng dưới chân trơn trợt, thiếu chút nữa liền ngã sấp trên đất. May mắn vào lúc mấu chốt Quân Cơ Lạc kéo nàng lại, nhờ vậy mà Đường Tứ Tứ mới ổn định thân mình.
Không biết tại sao nhưng khi càng dựa gần vào hắn thì nàng càng cảm thấy trên mặt nóng hơn.
Chính nàng còn thấy dở khóc dở cười, rõ ràng Quân Cơ Lạc là một thái giám, nàng làm sao lại sợ hắn chứ.
Ngay lúc Đường Tứ Tứ đang miên man suy nghĩ thì Thanh Nhi đã xuất hiện ở cửa phòng, kích động nói “Tiểu thư, không tốt... Ngũ hoàng tử dẫn người đến sân chúng ta nói là muốn tìm người.”
Mộ Dung Nhược Hồng đã mang binh đến nơi này, nói vậy bên ngoài đều có binh vây quanh, nếu lúc này Quân Cơ Lạc đi ra, đừng nói đến tính mạng hắn không an toàn mà ngay cả thanh danh của nàng cũng chịu ảnh hưởng. Mà nếu hắn ở lại trong phòng, phòng nàng lại bài trí cực kỳ đơn giản, không thể giấu người được. Nếu Mộ Dung Nhược Hồng vừa vào cửa, liền có thể phát hiện ra Quân Cơ Lạc.
Phải làm sao bây giờ?