Độc Thê Khó Làm

Chương 11: Chương 11: Báo ân cũng làm.




Bên trong Kiêm Gia viện, một hàng người đứng xếp hàng trong viện, tuy rằng thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhưng mà giữa trưa vẫn có chút nóng rực, không khỏi làm cho lòng người buồn phiền nóng nảy.

“ Trương tỷ tỷ, ngươi nói Nhị tiểu thư có thể đòi lại nguyệt ngân sao?” Nói chuyện chính là bà tử gương mặt chữ điền, họ Tiết, người ta gọi là Tiết bà tử, mặc dù mặc áo vải thô, nhưng lại sửa sang rất sạch sẽ, thoạt nhìn rất là nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này đang nôn nóng nhìn ra bên ngoài.

“Ta cũng không biết, có lẽ cũng có thể.” Bị gọi bà tử Trương tỷ tỷ do dự nói.

Sáng sớm hôm nay, khi Tiêu Hoài Cẩn nói muốn đi Lan Thủy viện đòi lại nguyệt ngân, một đám hạ nhân đều kinh ngạc, Đại phu nhân cắt xén nguyệt ngân của Tiêu Hoài Cẩn, các nàng đều biết, nhưng không nghĩ tới Tiêu Hoài Cẩn lại dám đi đòi lại, chuyện này làm cho các nàng vô cùng ngạc nhiên, lúc này mới đều ở trong viện chờ Tiêu Hoài Cẩn trở về.

Bỗng nhiên, một tiểu nha hoàn chạy vào trong viện, cao hứng kêu lên: “Nhị tiểu thư đã trở lại.”

Những người còn lại vừa nghe, vội vàng chạy ra viện, nơi xa, đúng là bốn người Tiêu Hoài Cẩn, không bao lâu đã đến trong viện.

Tiêu Hoài Cẩn tiến vào phòng khách ngồi xuống, hai bà tử nâng cái rương theo sát phía sau, một viện hạ nhân thẳng lẳng lặng nhìn cái rương, hận không thể dán tròng mắt dính đi lên.

Sau khi Lục La mở cái rương ra, một hạ nhân thiếu chút nữa chói mắt bị mù, trong lòng không ngừng tính kế, lớn như vậy trong rương có bao nhiêu tiền, mãi đến Tiêu Hoài Cẩn lên tiếng, lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc qua.

Tiêu Hoài Cẩn không quá giật mình khi thấy sự tham lam trong mắt các nàng, người có dục vọng với tiền tài nắm trong tay là tốt nhất, nếu như đối mặt với nhiều bạc như vậy, cũng không dao động, đây mới là việc nên lo lắng nhất.

“Thời gian các ngươi ở Kiêm Gia viện của ta cũng không ngắn, ngày thường cũng chưa thưởng cho các ngươi, hôm nay xem như bổ sung cho các ngươi đi, Lục La, lấy năm trăm lượng chia cho các nàng.”

Mọi người đầu tiên là cả kinh, tiếp theo lại là vui vẻ, hạ nhân Kiêm Gia viện mười lăm có thừa, năm trăm lượng chia đều xuống dưới, mỗi người ít nhất cũng có ba mươi lượng, con số này đối với hạ nhân trong viện khác mà nói không tính là gì, nhưng ở trong Kiêm Gia viện, thời gian dài không có bất kỳ thưởng bạc gì, nguyệt ngân cũng không cao, này số tiền đối với các nàng mà nói là mấy năm tiền công, không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn.

Mặc dù Lục La đau lòng tiền vừa đến tay lại tặng đi ra ngoài, nhưng cũng không dám cãi lệnh, chẳng qua sắc mặt có chút khó coi, hạ nhân được tiền, cũng không quan tâm sắc mặt Lục La khó coi hay không, một đám tươi cười rạng rỡ.

“Cám ơn Nhị tiểu thư ban thưởng.” Quỳ trên mặt đất chính là Tiết bà tử và Vương bà tử vừa mới nói chuyện.

Những người còn lại cũng quỳ xuống, “Cám ơn Nhị tiểu thư ban thưởng.” Trong lời nói mang theo kinh hỉ.

Tiêu Hoài Cẩn nhìn Tiết bà tử và Vương bà tử, thấy có chút quen mặt, linh quang chợt lóe, nhớ tới hai người các nàng chính là người ngày đó đánh Lý ma ma, trong lòng so đo một phen.

“Lục La, thêm cho hai người các nàng mỗi người năm lượng, hai bà tử nâng rương mỗi người mười lượng.” Tiêu Hoài Cẩn chỉ vào Tiết bà tử và Vương bà tử mở miệng nói.

Sắc mặt Lục La càng lúc càng không tốt, bốn hạ nhân được ban thưởng thêm, vui mừng rạo rực nói lời cảm tạ, những người còn lại đố kỵ nhìn các nàng, ngay sau đó sờ sờ phình phình bên hông mình, thoáng chốc một đám vui vẻ ra mặt. Thấy Tiêu Hoài Cẩn có chuyện muốn nói, bọn hạ nhân đều an tĩnh lại, chỉ là ý cười trên mặt thế nào cũng không giấu được.

“Hôm nay ban thưởng nhưng là số lượng nhỏ, sau này vẫn sẽ có, yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, trung thành, trung thành với ta, sau này ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng mà, nếu ai dám phản bội chủ...”

Lời nói còn lại Tiêu Hoài Cẩn không nói tiếp, nhưng một đám hạ nhân nhìn thấy trong ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn không có một chút nhân khí, nếu các nàng dám phản bội chủ, nhất định sẽ không có kết cục tốt, trong lúc nhất thời, đại sảnh vốn đang náo nhiệt ngưng trọng vài phần, ép người tới mức không thở nổi.

Một đám hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Nô tỳ thề sống chết đi theo Nhị tiểu thư, tuyệt không dám phản bội.”

Tiêu Hoài Cẩn quét mắt từng gương mặt một của các nàng, có mấy người khi chạm đến ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn, ánh mắt lóe lóe, hình như có chút tránh né.

“Rất tốt, hôm nay các ngươi đều mệt mỏi, đi xuống đi.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Hai bà tử thô to nâng rương vào phòng sau, Lục La đuổi các nàng đi xuống, “Tiểu thư, cái này xử trí như thế nào.” Lục La chỉ vào cái rương nói.

Mặc dù số bạc này không nhiều lắm, nhưng trước mắt lại là một tài phú lớn nhất của Tiêu Hoài Cẩn, để chỗ nào cũng không yên lòng, suy nghĩ một lát, “Đặt trong hộp ngầm trên đầu giường ta.”

Nói xong, tiện tay từ bên trong lấy ra hai cái nguyên bảo(*) thưởng thức, cảm xúc lạnh lẽo khiến nàng cảm thấy một chút lạnh lẽo, nhớ tới phản ứng vừa rồi của hạ nhân, không khỏi cảm khái, bạc quả nhiên là đồ tốt, khó trách nhiều người đối với nó xua như xua vịt vậy, hết cả một đời.

(*) Đĩnh vàng hoặc đĩnh bạc, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.

Sau khi Lục La cất bạc xong, giao chìa khóa cho Tiêu Hoài Cẩn, nhưng Tiêu Hoài Cẩn không nhận, nghiêng đầu nói: “Sau này tiền bạc do ngươi trông giữ, chìa khóa ngươi cầm là được.”

Mũi Lục La đau xót, trong nháy mắt nước mắt tràn đầy vành mắt, kim khố của các tiểu thư đều là do tâm phúc trông giữ, mà Tiêu Hoài Cẩn để cho nàng trông giữ, cũng chính là thừa nhận nàng.

Sau đó Lục La lo lắng đánh mất chìa khóa, trực tiếp dùng một sợi dây đeo chìa khóa ở trước ngực, thế cho nên nàng bị nha hoàn chế nhạo thật lâu.

Tiêu Hoài Cẩn lấy hai nguyên bảo để vào trong tayLục La, Lục La không rõ nguyên do, “Vừa rồi bạc ngươi không có lấy, cái này là cho ngươi.”

Lục La biết Tiêu Hoài Cẩn đồ của nàng cho sẽ không thu hồi lại, này đây, không từ chối nữ, nhận lấy bạc, trên mặt không thấy vui mừng, ngược lại có chút ngưng trọng.

“Tiểu thư, ngươi thật vất vả mới cầm lại nguyệt bạc, ban thưởng mất đi một nửa, còn có thọ lễ Lão phu nhân, vậy phải làm sao bây giờ?”

Cái này Tiêu Hoài Cẩn cũng nghĩ tới, đích thực, nàng không giống những nàng tiểu thư kia có nương trợ cấp, Lão phu nhân và Định Quốc Hầu cũng sẽ không thêm bạc cho nàng, về phần Trương thị, không thể trừ đã không tệ, càng miễn bàn trợ cấp, trên mặt không khỏi dâng lên nỗi sầu khổ.

“Ai, nếu phu nhân vẫn còn ở đây thì tốt rồi, nhất định phu nhân sẽ không làm tiểu thư chịu khổ như vậy.” Lục La tự cố tự nói, bỗng nhiên, dường như nhớ tới cái gì, bùm một tiếng quỳ xuống.

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên nói phu nhân.”

Bởi vì thấp thỏm lo âu, thân thể run bần bật, không khỏi hối hận nói lời không nên nói.

Phu nhân? Nghe thấy chữ này, Tiêu Hoài Cẩn không khỏi lâm vào trầm tư, theo như lời nàng phu nhân là mẹ ruột Tiêu Hoài Cẩn — Lục Uyển Nghi năm đó lúc sinh Tiêu Hoài Cẩn vì khó sinh mà chết.

“Không có việc gì, ngươi đứng lên đi.”

Thấy sắc mặt Tiêu Hoài Cẩn không thay đổi, lúc này Lục La mới thận trọng đứng dậy.

“Nhưng mà lời này của ngươi ngược lại nhắc nhở ta, của hồi môn của nương ta ở trên tay Đại phu nhân.”

Lục La không khỏi có chút nghi hoặc, “Làm sao tiểu thư biết được?”

Năm đó sau khi Lục Uyển Nghi chết, nha hoàn bà tử bên người nàng chết thì chết, bán đi thì bán đi, toàn bộ bị đuổi ra phủ, mà Nghi Lan viện Lục Uyển Nghi ở cũng bị niêm phong, trở thành một cấm địa trong phủ Định Quốc Hầu.

Tiêu Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, nếu không phải kiếp trước trong lúc vô tình Tiêu Hoài Ninh nói ra chuyện này, chỉ sợ đời này nàng cũng sẽ chẳng hay biết gì.

Kiếp trước sau khi Tiêu Hoài Cẩn mang thai, Tiêu Hoài Ninh qua phủ thăm. Ngày ấy, Tiêu Hoài Cẩn tới phòng Tiêu Hoài Ninh, vốn định tỷ muội ôn chuyện, nên không để nha hoàn thông báo, khi đang muốn gõ cửa vừa đúng lúc nghe thấy Tiêu Hoài Ninh nói.

“ Đồ của Lục Uyển Nghi quả thật không tệ, chất lượng vòng ngọc này trên đời hiếm có, nếu không phải chết sớm, thứ này cũng sẽ không rơi vào tay nương ta, chỉ sợ đến bây giờ Tiêu Hoài Cẩn vẫn còn không biết nương nàng có một khoản hồi môn, thật là ngu xuẩn đến cực điểm.”

“Phu nhân anh minh.”

Khi đó nàng Quý Vi Việt Vương phi, lúc đó mang thai, cũng không muốn cầm lại số hồi môn này, chỉ nghĩ báo đáp công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy của Trương thị, nhưng mà không quá mấy ngày, đã bị “Bắt gian trên giường”, sau này Tiêu Hoài Cẩn nghĩ lại, chuyện này chỉ sợ Trương thị cũng tham dự trong đó.

Nhưng mà, một đời này, vật thuộc về mình, người khác đừng mơ tưởng lấy đi, không ngừng nguyệt bạc, đồ cưới của nương cũng giống vậy, sẽ không cầm đi báo ân bạch nhãn lang.

Trên người Tiêu Hoài Cẩn phát ra lệ khí(*) khiến Lục La cảm thấy bất an, đợi Tiêu Hoài Cẩn phục hồi tinh thần lại, Lục La đã sợ tới mức muốn khóc, trong lòng không ngừng kêu rên, như thế nào đột nhiên tiểu thư trở nên dọa người như vậy.

(*) tàn bạo, ác độc.

Nhìn thấy trên mặt Lục La hoảng sợ, ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn nhu hòa xuống, nháy mắt lệ khí biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Lục La thấy không áp lực giống như vừa rồi, vỗ vỗ lồng ngực mình.

Trong đầu suy nghĩ muôn vàn, hiện tại nguyệt bạc đã cầm về, đồ cưới của nương cũng là chuyện sớm hay muộn, trước để cho Trương thị bảo quản kỹ, đồ vật tới tay lại nhổ ra, chỉ sợ đến lúc đó Trương thị sẽ tức giận đến hộc máu.

Tưởng tượng đến bộ dáng Trương thị khó thở công tâm, Tiêu Hoài Cẩn không tự giác cười, giống như mạn đà la nở rộ, diêm dúa lẳng lơ mà tà mị, đôi mắt long lanh rực rỡ, không thể nhìn gần.

Lúc này, bên trong Lan Thủy viện một mảng yên tĩnh, lúc nha hoàn bà tử đi ngang qua phòng Trương thị, không khỏi nhìn xung quanh phòng trong, nhớ tới chuyện vừa rồi một trận thổn thức.

Vừa rồi có nha hoàn tới báo, nói Nhị tiểu thư ở trong viện ban thưởng hạ nhân, ra tay rộng rãi, một đám nha hoàn không khỏi có chút hâm mộ, mặc dù nha hoàn trong viện khác so ra kém chủ viện, nhưng mà Trương thị cũng cực ít ban thưởng cho các nàng.

Mà sau khi Trương thị nghe nói, tức giận đến mức quăng ngã một bình sứ Thanh Hoa, một đám hạ nhân sợ tới mức im lặng.

Tử Ngọc quỳ trên mặt đất, trong tay cầm hai cái chày gỗ, nhẹ nhàng gõ Trương thị chân.

“Thật là xem thường Nhị tiểu thư kia, lúc này mới mấy ngày bản lãnh đều học được thu mua lòng người.”

Trương thị cắn răng nói, hôm nay bị Tiêu Hoài Cẩn một giuộc, trong lòng không khỏi phiền lòng tức giận.

“Phu nhân quá lo lắng, Nhị tiểu thư là ngài xem lớn lên, nàng cái dạng gì, ngài còn không biết sao?” Tử Ngọc trấn an nói, trên mặt thần sắc không đổi.

“Ngươi nói rất đúng, quả thật nàng không giống như là người có thể làm được việc, Lý ma ma bên kia làm nàng nắm chặt điểm.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.”

Lực đạo trong tay Tử Ngọc nặng vài phần, Trương thị thoải mái nhắm mắt lại, không nói nữa.

Lúc này, một nha hoàn vội vã đi vào, Đinh Hương bên cạnh vội vàng tiến lên, nhíu mày nói: “Hoang mang rối loạn làm gì, phu nhân đang nghỉ ngơi.”

Nha hoàn vui vẻ nói: “Đinh Hương tỷ tỷ, Đại lão gia tới.”

Đinh Hương vừa nghe, trên mặt vui vẻ, “Mau đi nghênh đón Đại gia.” Xoay người đang muốn nói cho Trương thị, Trương thị đã ngồi dậy.

“Gặp qua Đại gia.” Trương thị hành lễ nói.

“Phu nhân không cần đa lễ.”

Trương thị và Tiêu Minh Viễn ngồi xuống, Tử Ngọc bưng trà lên, Trương thị cho một ánh mắt, Tử Ngọc và Đinh Hương lui đi ra ngoài.

“Đại gia thử xem trà này, là mấy ngày trước ca ca thiếp thân đưa tới, mặc dù so ra kém trà ngon của Lão gia, nhưng cũng đáng đến nếm thử một ngụm.”

“Phu nhân quá khiêm nhượng.”

Dứt lời, nâng chung trà lên uống một ngụm, nước trà ấm áp trợt vào yết hầu, một cỗ hương thơm ngát nhàn nhạt tự tản ra trong miệng, ánh mắt sáng ngời, không khỏi bật thốt lên nói: “Trà ngon.” Ngẫu nhiên lại uống vài hớp.

“Đại gia thích là tốt rồi, chậm chút để ta bảo Tử Ngọc đưa một ít tới thư phòng ngài.” Trương thị cười nói.

“Được”, Tiêu Minh Viễn gật đầu một cái, lại uống mấy ngụm, lúc này mới buông chén trà.

“Hôm nay chuyện trong viện ngươi là như thế nào?” Tiêu Minh Viễn dường như vô ý nói, vuốt ve chén trà trong tay.

Trương thị hiểu rõ hắn hỏi chính là chuyện Tiêu Hoài Cẩn lấy nguyệt bạc, cười nói: “Trước kia Hoài Cẩn còn nhỏ, ta lo lắng nàng bị người khác lừa gạt, cho nên phải để nàng đồng ý, tạm thời bảo quản nguyệt bạc của nàng, mỗi tháng cho nàng một ít, nghĩ chờ nàng lớn một chút lại cho thêm nàng, hôm nay nàng tới lấy nguyệt bạc, nói là dùng để chuẩn bị thọ lễ cho Lão phu nhân, nên thiếp thân cho nàng.”

“Cái nghiệt nữ kia, thọ lễ gì yêu cầu hơn một ngàn lượng bạc, rõ ràng đang ngụy trang.”

Một thời gian buổi chiều, đã truyền khắp trong phủ Tiêu Hoài Cẩn tìm tới Lan Thủy viện muốn lấy nguyệt bạc vì chuyện mừng thọ Lão phu nhân, sau khi Tiêu Minh Viễn nghe nói lập tức tới Lan Thủy viện xác minh, không nghĩ tới là sự thật.

“Hoài Cẩn đã trưởng thành, nguyệt bạc quả thực là để cho nàng, lúc trước là ta suy xét không chu toàn.”

Nói xong ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Viễn, mặc dù đang cười, nhưng ở trong mắt Tiêu Minh Viễn, nụ cười này rõ ràng là miễn cưỡng cười vui, trong mắt nói không nên lời nói không rõ ủy khuất, trong lòng vừa động, cầm tay Trương thị hơi run rẩy.

“Cái nhà này, vất vả cho ngươi.” Tiêu Minh Viễn tự đáy lòng nói.

Trương thị vui vẻ, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được những lời này, khổ cực trước kia cũng không uổng phí, nước mắt xông lên hốc mắt, “Có những lời này của gia, thiếp thân vất vả cũng là đáng giá.”

Nước mắt sắp tràn mi, mang theo một chút giọng khàn khàn, không từ rung động lòng người, ở dưới ánh nến, Tiêu Minh Viễn phảng phất nhìn thấy dáng vẻ Trương thị mới vừa gả cho hắn, cầm lòng không được buột miệng thốt ra.

“Thục Tuệ”

Trong lúc nhất thời phòng trong trở nên khô nóng lên, Tiêu Minh Viễn chỉ cảm thấy bụng nhỏ nóng lên, đứng dậy bế Trương thị lên đi tới chiếc giường, rất nhanh, trong phòng một mảng kiều diễm, chân giường lắc lư một đêm mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.