Độc Thê Khó Làm

Chương 18: Chương 18: Lén lút.




“Xôn xao” một tiếng, Tiêu Hoài Cẩn từ trong nước nhô đầu ra, vài sợi tóc dính trên trán trơn bóng no đủ, bọt nước theo bờ vai trơn bóng như ngọc rơi vào trong nước, vì ở trong nước hồi lâu, trên mặt mang theo một chút đỏ ửng.

Lục La vội vàng tiến lên, lau khô vệt nước, thay quần áo, lau khô tóc.

“Nàng ta ở đâu?”

Tay Lục La không ngừng nghỉ, mở miệng nói: “Đang chờ bên ngoài, bây giờ tiểu thư muốn gặp nàng sao?”

“Cho nàng ta vào đi.”

Lục La buông khăn trong tay, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, dẫn một nha hoàn phấn y ngoại hình lớn nhỏ giống như nàng tiến vào.

“Nô tỳ gặp qua tiểu thư.”

“Ngẩng đầu lên.”

Giọng nói thanh lãnh (trong trẻo lạnh lùng) từ đỉnh đầu truyền đến, nha hoàn phấn y nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu.

Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, một đôi mắt đen nhánh chuyển động, cùng gương mặt trong trí nhớ hiện lên.

Lục Vu, chúng ta lại gặp mặt.

“Vương gia, nô tỳ là thiệt tâm yêu Vương gia, nô tỳ không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu có thể nhìn thấy Vương gia thì thấy đủ rồi, cầu Vương phi thành toàn.”

Hôm qua vẫn còn lời thề son sắt nói, Vương phi, nô tỳ vĩnh viễn sẽ không phản bội người, hôm nay lại tới đoạt trượng phu mình, há mồm ngậm miệng muốn mình thành toàn, thật là châm chọc.

“Nếu bổn phi không đáp ứng? Lục Vu.”

Lục Vu không nghĩ tới Tiêu Hoài Cẩn sẽ dứt khoát cự tuyệt như vậy, nhất thời sửng sốt, tròng mắt chuyển động, lập tức giơ tay tát mặt mình.

“Vương phi, đều là nô tỳ sai, là nô tỳ có lỗi với người.”

Chỉ chốc lát sau, mặt Lục Vu sưng lên, gần như có thể thấy tơ máu, Tiêu Hoài Cẩn chưa nói dừng, nàng cũng không dám dừng lại, nước mắt xoát xoát rơi xuống.

Lúc này, Hạ Cảnh Văn vội vàng chạy tới, một tay kéo Lục Vu vào trong lòng, thấy gương mặt xinh đẹp của Lục Vu sưng vù, nộ khí bốc lên.

“Lục Vu đã là người của bổn vương, từ nay về sau, nàng chính là Lục phu nhân trong phủ, ai dám vô lễ với nàng, loạn côn đánh chết.” Ý cảnh cáo trong mắt không cần nói cũng biết.

“Ha hả, ý tứ Vương gia, cũng muốn loạn côn đánh chết bổn vương phi sao?” Tiêu Hoài Cẩn cười lạnh nói.

“Vương gia, cầu ngươi đừng trách Vương phi, đều là nô tỳ sai, nô tỳ không nên tham lam, nô tỳ chỉ cần có thể nhìn thấy Vương gia thì đã cảm thấy mỹ mãn.”

Lục Vu gắt gao bắt lấy ống tay áo Hạ Cảnh Văn, một gương mặt đẹp đã sưng thành đầu heo, một bên nói chuyện, một bên nước rơi mắt, giống như hoa lê đái vũ, nhu nhược động lòng người.

Hạ Cảnh Văn trước sau như một, “Vương phi, nếu nàng có bất trắc gì, cũng sẽ tính trên đầu ngươi.”

Tiêu Hoài Cẩn trào phúng cười cười, sống chết của tiểu thiếp tính trên người chính thê, chỉ sợ toàn kinh thành cũng chỉ có Hạ Cảnh Văn, giờ phút này, Tiêu Hoài Cẩn hoài nghi lúc trước gả cho Hạ Cảnh Văn là đúng hay sai.

Trong lòng Lục Vu nảy một kế, trong mắt hiện lên ngoan độc, “Vương phi, hôm nay hết thảy đều là nô tỳ sai, nô tỳ thực xin lỗi ngươi.”

Nói xong đập đầu vào cạnh bàn, Hạ Cảnh Văn vội vàng giữ chặt nàng, không cẩn thận đẩy ngã Tiêu Hoài Cẩn trên bàn, bụng vừa vặn đánh vào góc nhọn trên bàn.

Tiêu Hoài Cẩn chỉ cảm thấy bụng tê rần, một cổ nhiệt lưu theo chân chảy xuống, trong không khí tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi.

“Lục Vu, về sau ngươi gọi là Lục Vu.”

Trên mặt nha hoàn quỳ trên mặt đất vui vẻ, dập đầu nói: “Lục Vu tạ tiểu thư ban tên.”

“Làm nha hoàn ta, khác không cầu, nhưng cầu giống nhau, trung thành.” Tiêu Hoài Cẩn nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Vu gằn từng chữ một nói.

Trong mắt Lục Vu xẹt qua một mảng hoảng loạn, nhưng rất nhanh trấn định lại, “Lục Vu tuyệt không phản bội tiểu thư.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Hoài Cẩn, Lục Vu nhắm mắt bỏ thêm một câu, “Nếu một ngày kia phản bội tiểu thư, Lục Vu chết không được tử tế.”

Lục Vu mới vừa nói xong, một tiếng sấm sét nổi dậy, tiếp theo một trận cuồng phong đập trên cửa sổ, trực tiếp thổi mở cửa phòng.

Lục Vu hoảng sợ, trong lòng thấp thỏm bất an, vừa giương mắt thấy, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, co quắp ngồi dưới đất.

Bởi vì mới vừa tắm gội xong, tóc còn chưa lau khô, trực tiếp rối tung, vừa rồi gió tóc bay lên, ánh nến chợt sáng chợt tối, đồng tử Tiêu Hoài Cẩn phóng đại, con ngươi đen nhánh, trong phút chốc không giống người thật, giống như lệ quỷ địa ngục đến lấy mạng.

Lục La vội vàng tiến lên đóng cửa phòng thật chặt, đã không có gió, ánh nến cũng sáng sủa lên.

Lục Vu chớp chớp mắt, hết thảy bình thường, nào có lệ quỷ địa ngục nào chứ, trong lòng Lục Vu thầm khuyên nhủ chính mình, hết thảy đều là ảo giác.

“Được rồi, hôm nay sắc trời đã tối, ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi đi, có việc ngày mai lại nói.”

Lục Vu thu hồi suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, hành lễ lui ra.

Khóe miệng Tiêu Hoài Cẩn cười nhạt, nhìn chằm chằm vào Lục Vu biến mất ở chỗ rẽ.

Hôm nay Trương thị để Tiêu Hoài Cẩn chọn lựa nha hoàn, Tiêu Hoài Cẩn liếc mắt một cái thì nhận ra nàng, chẳng qua, đời trước Lục Vu là do Trương thị chọn ra đưa đến trong viện nàng, một đời này, là chính Tiêu Hoài Cẩn nàng chọn nàng ta.

Lúc Lục Vu đâm vào bàn, rõ ràng Tiêu Hoài Cẩn nhìn thấy ngoan độc trong mắt của nàng ta, sau khi mất hài tử, Tiêu Hoài Cẩn đã xác định, Lục Vu biết nàng mang thai, làm tất cả chỉ vì hài tử trong bụng nàng.

Tiêu Hoài Cẩn cũng không biết mình mang thai, Lục Vu lại biết, đã biết như vậy, chỉ sợ mưu tính đã lâu, nàng lại cho rằng nàng ta là người trung thành, chưa bao giờ đề phòng, cuối cùng hại chính mình, cũng hại hài tử vô tội trong bụng.

Đôi tay Tiêu Hoài Cẩn che trên bụng, trong miệng lẩm bẩm, hài tử, nương nhất định báo thù cho ngươi, người hại ngươi, một người nương cũng sẽ không bỏ qua.

Hôm sau, bởi vì mưa cả đêm, tẩy đi toàn bộ vẩn đục, trong không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt.

Lục La bưng nước đang muốn vào phòng, thấy Lục Vu vội vã chạy tới, nên dừng lại chờ nàng, đợi Lục Vu đến gần, Lục La thấy sắc mặt nàng ta không tốt, không khỏi nghi ngờ.

“Ngươi làm sao vậy, sắc mặt tái nhợt như vậy?”

Tay Lục Vu che lên má, xấu hổ cười nói: “Chắc là do đêm qua không ngủ ngon.”

Tối hôm qua Lục Vu không ngủ ngon, quả thực là một đêm chưa ngủ, đêm qua nằm ở trên giường, nghĩ đến thần sắc lúc đó của Tiêu Hoài Cẩn, lăn qua lộn lại, rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không đến một canh giờ đã bị kêu dậy.

Lục La cũng không nghĩ nhiều, bước qua bậc thềm đi vào trong phòng, để chậu nước xuống, “Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt.”

Đoạn đối thoại vừa rồi của các nàng Tiêu Hoài Cẩn đều nghe được, giương mắt nhìn lại, quả nhiên sắc mặt Lục Vu tái nhợt, dưới mắt thâm đen, trong lòng cười lạnh, đây chỉ mới bắt đầu.

Vừa buông đũa xuống, Lý ma ma đã tới rồi, thấy Lục Vu kinh ngạc một chút, đôi mắt cố ý vô tình quét lên trên người nàng.

“Lý ma ma, nàng là người mới tới, gọi Lục Vu, ngươi cũng coi như lão nhân trong viện này, mấy ngày tới ngươi phải dạy nàng một ít quy củ, miễn cho về sau làm mất thể diện Kiêm Gia viện ta.”

Trên mặt Lý ma ma vui vẻ, xem ra rốt cuộc Tiêu Hoài Cẩn vẫn coi trọng nàng, vội nói: “Tiểu thư yên tâm, việc này cứ giao cho lão nô.”

Lục Vu sửng sốt, cho rằng có thể trực tiếp đi theo bên người Tiêu Hoài Cẩn, không nghĩ tới còn phải học quy củ, nhưng mà chỉ cần học quy củ thật tốt thì có thể đi theo tiểu thư, nghĩ vậy, Lục Vu dấy lên hy vọng.

Tiêu Hoài Cẩn lười phải nhìn hai nàng, trực tiếp tới Hạc Diên đường.

“Ơ, đây không phải là Nhị tỷ tỷ sao.”

Giọng nói của Tiêu Hoài Ngọc âm dương quái khí từ phía sau truyền đến, Tiêu Hoài Cẩn chân không ngừng nghỉ, tiếp tục đi về phía trước.

Trên mặt Tiêu Hoài Ngọc nén giận, chạy chậm tiến lên, ngăn cản Tiêu Hoài Cẩn.

“Nhị tỷ tỷ, ngươi gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?”

“Không phải Ngũ muội muội cũng nhìn thấy sao? Con đường này trừ tổ mẫu ra, còn có thể thông tới nơi nào?” Tiêu Hoài Cẩn nhướng mày nói.

Tiêu Hoài Ngọc mỉa mai nói: “Mỗi ngày Nhị tỷ tỷ đi thỉnh an tổ mẫu, cũng không thấy tổ mẫu có bao nhiêu sủng ái ngươi.”

Tiêu Hoài Cẩn mày nhăn lại, “Ngũ muội muội nói cẩn thận, mỗi ngày ta thỉnh an tổ mẫu là vì hiếu đạo.”

“Ha ha ha”, Tiêu Hoài Ngọc như là nghe được một chuyện buồn cười, “Nhị tỷ tỷ, nếu không có mục đích khác ngươi sẽ thỉnh an tổ mẫu sao?”

“A, nghe ý tứ của Ngũ muội muội, mỗi ngày người thỉnh an tổ mẫu đều có mục đích riêng, không thỉnh an mới là bình thường, đúng không?” Giọng Tiêu Hoài Cẩn nghiêm nghị nói.

Tiêu Hoài Ngọc ngơ ngẩn, vươn ngón trỏ chỉ vào Tiêu Hoài Cẩn, “Ngươi oan uổng ta, ta mới không nói như vậy.”

Lời nói vừa rồi, nếu như để lão phu nhân biết, chỉ sợ người bị chán ghét không phải Tiêu Hoài Cẩn, mà là nàng, Tiêu Hoài Ngọc, bị lão phu nhân chán ghét có nghĩa nơi chốn kém một bậc, nghĩ đến đây, Tiêu Hoài Ngọc rùng mình một cái.

“Nếu Ngũ muội muội nói ta oan uổng ngươi, vậy chúng ta để tổ mẫu đánh giá, xem ta có oan uổng ngươi hay không.”

Tiêu Hoài Cẩn gằn từng chữ một nói, thân thể đi về phía Tiêu Hoài Ngọc, vẻ mặt Tiêu Hoài Ngọc sợ hãi, từ từ lui về phía sau, dưới chân dẫm phải một khối đá, không vật chống đỡ, bị ngã nhào.

Tiêu Hoài Cẩn khinh thường nhìn thoáng qua, phất tay áo xoay người mà đi.

Trụy Nhi thấy Tiêu Hoài Cẩn đi xa, vội vàng đem Tiêu Hoài Ngọc đỡ lên, “Tiểu thư.”

“Ba”

Tiêu Hoài Ngọc trở tay tát Trụy Nhi một bạt tai, “Trong mắt ngươi còn có xem ta là tiểu thư sao? Ta bị người khác khi dễ ngươi đã làm gì?”

Tiêu Hoài Ngọc nói xong vẫn không hết hận, rút cây tâm ngọc trên đầu ra đâm vài cái lên cánh tay Trụy Nhi, Trụy Nhi sợ tiếng hét kéo người khác tới, gắt gao ngậm miệng lại, nước mắt lưng tròng rơi xuống.

Đâm bảy tám lần, Tiêu Hoài Ngọc mới vừa lòng thu hồi trâm ngọc, trong mắt che kín khói mù, Tiêu Hoài Cẩn, Tiêu Hoài Ngọc ta thề không đội trời chung với ngươi.

Trụy Nhi cố gặng ra một nụ cười, “Tiểu thư, Nhị tiểu thư sẽ không cáo trạng với lão phu nhân chứ?”

Tiêu Hoài Ngọc châm chọc nói: “Nàng ta dám, ta không nhận, lại không có người chứng, ai sẽ tin lời nàng ta nói?”

Nói xong, ánh mắt Tiêu Hoài Ngọc hung ác nhìn Trụy Nhi, “Nếu ngươi dám đi nương nhờ Tiêu Hoài Cẩn, phản bội ta, ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi sống không bằng chết.”

Toàn thân Trụy Nhi run rẩy, run lẩy bẩy nói: “Tiểu thư người yên tâm, nhất định nô tỳ sẽ không phản bội người.”

Tiêu Hoài Ngọc hài lòng gật đầu một cái, xoay người đi về phía viện Tam di nương, mà Trụy Nhi, một phen lau mồ hôi trên đầu, che cánh tay vừa rồi bị đâm lại đuổi theo.

Tiêu Hoài Cẩn trước sau như một đi thỉnh an lão phu nhân, bồi ngồi một hồi, đứng dậy rời đi.

“Tiểu thư, vừa rồi rõ ràng là cơ hội tốt, vì sao không nói cho lão phu nhân, nếu người nói, nhất định lão phu nhân sẽ trừng phạt Ngũ tiểu thư.”

Ngũ tiểu thư không để vào mắt tiểu thư, nếu là nàng, đã sớm nói cho lão phu nhân, để lão phu nhân tới trừng phạt nàng ta.

Tiêu Hoài Cẩn lắc đầu, “Sự tình không đơn giản như vậy, vu khống, chỉ là nói mấy câu lão phu nhân cũng sẽ không làm gì khác, nhiều nhất chỉ cấm túc mà thôi, hiện tại không phải rất tốt sao, nhược điểm này bị ta nắm trong tay, chắc hẳn nàng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Vừa nói như thế, Lục La cũng hiểu rõ, đôi mắt sáng lấp lánh, “Tiểu thư anh minh.”

Vào đêm, Tiêu Hoài Cẩn đang định lên giường nghỉ ngơi, Lục La báo Nha Nhi tới.

Bụng Tiêu Hoài Cẩn đầy nghi ngờ, vẫn chưa mở miệng, Nha Nhi thì vội vàng mở miệng.

“Tiểu thư, hôm nay sau khi người rời đi Lý ma ma lén lút vào phòng của tiểu thư, hơn một khắc mới rời đi, nô tỳ không dám tới gần, không biết Lý ma ma làm cái gì.”

“Lục Vu đâu? Ngươi có thể thấy được?”

Lúc gần đi Tiêu Hoài Cẩn phân phó Lý ma ma dạy dỗ Lục Vu, nếu như Lý ma ma vào phòng nàng, hẳn là Lục Vu phải biết mới đúng.

“Thấy, Lý ma ma phân phó Lục Vu tỷ tỷ đi quét dọn phòng nàng, sau đó Lý ma ma lập tức vào phòng tiểu thư.”

Tiêu Hoài Cẩn suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Việc này ta đã biết, ngươi lui xuống trước, đã theo dõi Lý ma ma nhiều ngày, việc to việc nhỏ gì cũng phải báo lại cho ta, mặt khác, cũng chú ý Lục Vu một chút.”

Nha Nhi vừa rời đi, lập tức Tiêu Hoài Cẩn căn dặn Lục La nói: “Mấy ngày này phải kiểm tra phòng ta kĩ một chút, không thể thiếu vật này nọ, càng không thể có nhiều hơn.”

Trong lòng Lục La hoảng sợ, vội nói: “Tiểu thư yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.