Lý gia cũng được xem là đại gia tộc, mặc dù trong các viện đều có phòng bếp nhỏ, nhưng mỗi khi đến ngày mười lăm, các viện đều tập trung lại đại sảnh ăn bữa cơm gia đình, coi như là giao lưu tình cảm. Hôm nay lại đúng ngày mười lăm, bữa tối trừ các hài tử chưa đầy ba tuổi, thì chủ nhân các viện phải có mặt đầy đủ.
Bữa tối, sau khi lão phu nhân thông báo việc trắc phi thái tử hạ sinh nam hài(con trai), Uy Viễn hầu phủ trên dưới nét mặt tỏ rỏ sự vui mừng.
Từ sau khi Lý Minh Tranh truyền ra tin vui, Uy Viễn hầu phủ đều đè nén, người người trong phủ và lão phu nhânkhông biết đốt bao nhiêu lần hương, cầu bao nhiêu phật, khẩn cầu Lý trắc phi bình an, cũng khẩn cầu thai kì lần này của Lý trắc phi là nam hài, hiện tại đã như nguyện, người người đều vui vẻ.
Lý Minh Tranh mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng tính ra cũng có liên hệ với thái tử, tương lai thái tử có đăng cơ, Uy Viễn Hầu phủ lại vinh dự hơn. Lý Minh Tranh lần này sinh hạ nam hài, làm cho cả phủ như uống phải thuốc, cả tim đều chùng xuống.
Lý Minh Nghi vẻ mặt thật vui vẻ, bởi đó là bào tỷ của nàng (chị ruột), tất nhiên là nàng sẽ vui. A Bảo quan sát, phát hiện nhị phu nhân mặc dù cười vui vẻ, nhưng có chút thanh đạm, tam phu nhân và tứ phu nhân thì giống nhau chỉ là cười mà thôi, nhưng A Bảo cảm thấy như vậy là tốt. Nếu là như vậy, thì ắt trong lòng các vị phu nhân này có phần tương phản.
A Bảo cười cười cùng các tỷ muội nói về đứa trẻ mới được sinh ra, các vị tiểu thư chưa lập gia thất phát huy tính tưởng tượng của mình đến bậc cao nhất làm cho Uy Viễn Hầu phủ nghĩ rằng chính mình quan tâm đưa nhỏ nhất, thẳng đến Uy Viễn hầu phu nhân lên tiếng ngăn lại, các nàng mới ngương lại và bắt đầu ăn cơm. A Bảo trong lòng có chút suy nghĩ, đại tỷ tâm nguyện đã thành, không nên lại nghĩ rằng nhờ cha mình nên mới vươn cao như vậy, mới có thể hi sinh tỷ ấy đi làm tiểu thiếp chăng?
Chi thứ nhất có ba nam ba nữ, trong đó một nam hai nữ là con chính thất, còn lại là do tiểu thiếp sinh ra,con chính thất của Lý Cảnh Sâm năm nay hai mươi hai tuổi, tính tình ổn trọng, thành thân cùng chi nữ (con thứ) của công bộ thị lang, hiện tại nhậm chức nơi khác, thê tử đều đi theo.
Trưởng nữ Lý Minh Tranh là đứa nhỏ đầu tiên sinh ra tại Uy Viễn Hầu phủ, tuy là nhi nữ, nhưng lúc đó lại là do chi thứ nhất Uy Viễn Hầu sinh ra nên được lão phu nhân vô cùng yêu thích. Lý Minh Tranh tính cách cao ngạo, vì là đích nữ trưởng tôn của Uy Viễn hầu, vô cùng tôn quý, nên không coi các di nương cũng như tiểu thiếp thông phòng ra gì, từ nhỏ đã quyết định tương lai gả cho người phải làm chính thất,ai biết người tính không bằng trời tính, thành thái tử trắc phi. Tuy là trắc phi thái tử, cũng đủ tôn quý, nhưng đó cũng chỉ là thiếp, làm nàng tức đến gần chết, trong lòng ghi hận cha con A Bảo, mấy năm nay chưa hề nguôi.
Nếu nói chuyện trắc phi sinh hạ nhi tử trắng trẻo mập mạp vui vẻ như vậy thì tin năm ngày sau Sương Bình đại công chúa mở hội thưởng hoa do Lão phu nhân nói ra lại khiến cho trên dưới phủ Uy Viễn Hầu đều rất thận trọng.
Sương Bình công chúa là bào muội(em ruột) của đương kim hoàng thượng, thân phận tôn quý vô cùng. Lúc này hoa đào cũng đã tàn, Sương Bình trưởng công chúa lại đột nhiên lại mở hội thưởng hoa, trong kinh ai mà khônghiểu rỏ, đây chính là Đại công chúa đang tìm đối tượng cho nhi tử của mình. Đương nhiên, nghe nói Sương Bình trưởng công chúa không chỉ mời các tiểu thư cao quý trong kinh thành, cũng thỉnh mời các công tử gia thế đến đây ngắm hoa, có chút long trọng, dù cuối cùng không lọt vào mắt Đại công chúa, nhưng không phải là còn các vị công tử cao quý kia sao?
Trừ năm trước Lý Minh Phượng, Lý Minh Hà đã đính hôn, còn lại là các vị tiểu thư đến tuổi cặp kê, đang e thẹn chờ đợi, chỉ có A Bảo vẻ mặt đen thui đang nhìn các nàng xấu hổ cúi đầu.
không biết vì sao, chỉ là không có cảm giác e thẹn!! Quả nhiên da mặt của nàng đã trở nên dày vô đối rồi sao?
Màn đêm buông xuống, tại phòng ngủ của Uy Viễn hầu, phu thê hai người đem chuyện tối nay ra bàn luận.
“Thái tử phi cho Tranh nhi một chút thể diện, cho phép mẫu thân là thiếp đây đến thăm phủ thái tử, thiếp định ngày mai đi thăm Tranh nhi, lão gia có lời nào muốn thiếp nhắn gởi cho Tranh nhi không?”
Uy Viễn hầu trầm ngâm nói: “Ngày mai vẫn còn yếu lắm, hãy để đứa nhỏ đủ ba ngày hãy đi.”
Uy Viễn hầu phu nhân mặc dù trong lòng kích động còn nhiểu, nhưng nghe trong lời phu quân có lý, mặc dù thái tử phi cho thể diện, nhưng cũng không thể quá vội vàng, nhìn cũng không tốt, đứa nhỏ ba ngày rồi đi thăm, đến lúc đó cũng không bị cho là khoa trương. Nghĩ xong, liền đáp: “Lão gia nói phải ạ.”
“Nàng nói với Tranh nhi phải nuôi dưỡng nhi tử thật tốt, bất kể như thế nào, đứa nhỏ cũng là nhi tử của thái tử gia, tuy không thể so với thái tử phi sinh ra, nhưng cũng là tôn quý. Đúng rồi, đến lúc đó thuận tiện cũng mang Cẩm nhi theo.”
Uy Viễn hầu phu nhân kinh ngạc nói: “Mang Cẩm nhi theo? Nha đầu này là cô nương chưa xuất giá mà...” Uy Viễn hầu phu nhân trong lòng biết đại nữ nhi đối với các phòng luôn xem thường, bà rất ít khi đề cập các phòng trước mặt nàng ta, miễn cho nàng nổi giận. Mặc dù hiện nay nữ nhi đã sinh hạ hài nhi cho thái tử, nhưng nàng lại sợ nữ nhi nhìn thấy A Bảo lại dậy sóng trong lòng, sợ tình cảm tỷ muội lại bị bị phá hủy.
“Chúng nó là tỷ muội, muội muội đi thăm tỷ tỷ có gì không thể chứ?” Uy Viễn hầu không biết phu nhân trong lòng lo ngại, lơ đễnh nói: “Mấy năm nay tứ đệ ở Cảnh thành công lao không nhỏ, tộc Bắc Di luôn xuôi về miền nam cướp bóc, nhờ có có tứ đệ ở Cảnh thành trấn giữ, trong triều chính là lúc cần người, công lao của tứ đệ cho dù là ai cũng không cách nào chối bỏ, Cẩm nhi là nhi nữ duy nhất của đệ ấy, để cho tỷ muội chúng nó thân thiết một chútkhông lẽ không được.”
Uy Viễn hầu phu nhân biết rõ đạo lý này, chỉ hi vọng đại nữ nhi đừng ngang tàng như vậy, “Vậy được rồi, thiếp thuận tiện cũng mang theo Nghi nhi, như vậy cũng không làm nhi nữ chướng mắt.”
Uy Viễn hầu cảm thấy ổn thỏa, cả hai liền đi ngủ.
*******
Qua hai ngày, A Bảo chuẩn bị đi thỉnh an tổ mẫu, nhưng không nghĩ bị gọi đến.
Uy Viễn hầu phu nhân thân thiết kéo tay A Bảo nói: “Hôm nay là ngày phủ thái tử mừng hài nhi qua ba ngày tuổi, ta cùng Nghi nhi đến đấy thăm trắc phi, Minh Cẩm rất lâu chưa gặp tỷ tỷ, trắc phi cũng rất nhớ con, con cũng cùngđi nhé.”
A Bảo liếc nhìn lão phu nhân, thấy bà cười, vẻ mặt hiền lành, ôn thuần đáp ứng.
Các tiểu thư còn lại, nhỏ nhất cũng mười hai, vẻ mặt đều hâm mộ đố kị, thế nhưng trưởng bối quyết định, cũngkhông dám nói gì.
sau khi ăn sáng xong, A Bảo và Lý Minh Nghi liền theo Uy Viễn hầu phu nhân cùng nhau xuất môn.
Lý Minh Nghi đến tháng năm là đủ tuổi cặp kê, đại khái là nữ nhi nhỏ nhất của chi thứ nhất, được nuôi dưỡng thành ra tính tình ngây thơ hoạt bát, kéo A Bảo líu ríu nói muốn gặp cháu trai không ngừng, nhìn vẻ rất là quan tâm đến vị tỷ tỷ vừa sinh con này. Uy Viễn hầu phu nhân mỉm cười nhìn hai tỷ muội nói chuyện cùng nhau, trong lòng hết sức vui vẻ, A Bảo cùng nữ nhi thân thiết.
A Bảo mặc dù khồn có mẫu thân cùng phụ thân bên cạnh, nhìn cô linh linh, nhưng vì có một phụ thân không thua kém ai, so với các nàng khác trong phủ cũng có chút ít thể diện, trừ chi thứ hai năm đó nuôi nấng A Bảo, hai chi còn lại đều muốn cùng A Bảo quan hệ thật tốt. Uy Viễn hầu phu nhân biết hiện tại Lý Kế Nghiêu rất có thế lực, A Bảo hiện tại mặc dù tương lai không rõ, nhưng có Lý Kế Nghiêu hậu thuẫn, sau này tuyệt đối sẽ không gả vào nơi thua kém.
Thái tử phủ cách hoàng cung tương đối gần, diện tích tương đối rộng rãi, năm đó thái tử thành thân xuất cung lập phủ đệ, Chính Đức đế còn tự mình hạ lệnh phải xây lớn gấp đôi phủ đệ hiện tại, phải vô cùng nguy nga và Công Bộ lại mất thêm một năm để hoàn thành.
Xe ngựa ở dừng lại trước phủ thái tử,mặc dù Lý trắc phi sinh là con thứ tư của thái tử, dù không phải là trưởng tử hay đích thứ( con vợ cả), nhưng mà người đến tặng lễ vẫn là không ít, vì hiện tại vị trí của thái tử coi như vững chắc, Chính Đức đế cũng không có ý đổi thái tử, mọi người vẫn là nên vì tương lai mà cùng thái tử tạo quan hệ.
Hai cô nương theo Uy Viễn hầu phu nhân xuống xe, rất nhanh liền có ma ma phủ thái tử đến đưa các nàng vào.
“Uy Viễn hầu phu nhân rốt cuộc đã tới, thái tử phi nhắc người mãi, Lý trắc phi có công sinh hạ tứ nhi tử cho Thái từ, người không biết có bao nhiêu là vui mừng.”
Uy Viễn hầu phu nhân trên mặt cười cười, tự nhiên biết vị ma ma trước mắt này chính là tâm phúc của thái tử phi, tâm tư vừa động, liền biết thái tử phi đây là khách sáo, sợ rằng đây là nhờ phúc của Lý Kế Nghiêu.”Đa tạ thái tử phi ưu ái, đâu dám nhờ ma ma người đến đón tiếp...”
Hai người qua lại khách sáo vài câu, ma ma kia giọng nói ôn tồn mềm mại nhưng lại nói những lời cực chói tai, tầm mắt như có như không nhìn đến hai cô nương phía sau. Uy Viễn hầu phu nhân chỉ vờ như không biết, cười khanh khách theo ma ma vào hậu viện.
Uy Viễn hầu phu nhân mang theo hai nàng đến thỉnh an thái tử phi. Thái tử phi là một nữ tử tướng mạo xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi chừng ba mươi, một thân ung dung nhã nhặn, nụ cười trên môi luôn đúng chừng mực nhìn thật thân thiết nhưng lại đầy uy nghi.
Thái tử phi tự mình nâng Uy Viễn hầu phu nhân lên, cùng Uy Viễn hầu phu nhân hàn huyên mấy câu, tầm mắt dời đến hai nha đầu phía sau Uy Viễn hầu phu nhân, cuối cùng lại nhìn nhìn A Bảo, cười nói: “Đứa nhỏ này có chút lạ mắ, là tiểu thư trong phủ sao?”
“Là Ngũ nhi, tên Minh Cẩm.” Uy Viễn hầu phu nhân giới thiệu.
A Bảo lại hướng thái tử phi quỳ gối hành lễ.
Thái tử phi cười nói: “thì ra là ái nữ trấn bắc tướng quân dáng vẻ thực sự là xinh xắn, các tiểu thư trong phủ ngươi đều lớn lên như vậy.”
“Các tiểu nha đầu này, không nhận nỗi lời khen tặng của người.”
Qua lại vài câu, A Bảo được thái tử phi dùng danh nghĩa trưởng bối tặng cho một vòng tay xanh ngọc làm quà gặp mặt, làm Lý Minh Nghi rất hâm mộ.
Bởi vì thái tử phi phải chiêu đãi khách đến dự tiệc, Uy Viễn hầu phu nhân liền dẫn hai nàng đến viện của Lý trắc phi.