Vốn là bị Hàn phu nhân làm mất thể diện trước mặt mọi người, lại không chừa đường lui mà trực tiếp nói lên từ hôn đã đủ khiến cho người tâm cao khí ngạo như hắn ta nổi giận, lại không nghĩ rằng Ninh phu nhân không trấn an hắn ta mà còn muốn hắn ta trấn an nàng ta, hắn ta thật sự không biết kiếp trước đã tạo nên cái nghiệp gì mà đời này mới có thể gặp chuyện như vậy!
Tính tình của mỗi người đều có thể dịu xuống, Ninh phu nhân thấy nhi tử nổi giận, cơn giận của bản thân cũng dịu xuống mấy phần, nhưng mà trong một thời gian ngắn không thể tiêu tan toàn bộ, vì vậy vẫn có mấy phần tức giận nói: “Vậy theo ngươi nói chúng ta nên làm như thế nào? Chẳng lẽ vẫn nhịn, nhịn được cứ nhịn, nhịn không được cũng phải nhịn hay sao? Ta đã nhịn hai mươi mấy năm rồi, sớm đã chịu đủ rồi, thật sự không nhịn nổi nữa rồi….” Vừa vào cửa mấy năm, nàng ta nghĩ nhịn thì cứ nhịn thôi, dù sao Chu Thái phu nhân vẫn lớn tuổi, chắc chắn sẽ có một ngày ra đi, đến lúc đó tự nhiên nàng ta sẽ hết khổ, lại không nghĩ rằng, vừa nhịn lại đã nhịn hơn hai mươi mấy năm, mà nghiễm nhiên còn có thể tiếp tục chịu đựng, căn bản không thấy ngày hết phải nhẫn nhịn!
Nói xong, thù mới hận cũ, không khỏi đau buồn, nước mắt vừa rồi cố gắng nhịn, giờ không nhịn được nữa mà tràn ra khỏi mi.
Cuối cùng vẫn là mẫu tử liên tâm (tình mẹ con tương thong), nhìn thấy nước mắt của Ninh phu nhân khiến Tề Thiếu Du mềm lòng, cũng chỉ đành thở dài một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cũng không phải là cứ để cho ngài cứ mãi nhẫn nhịn, chỉ cần ngài nhịn đến khi nào chỗ ngồi kia trở thành vật trong túi của chúng ta mới thôi….Lão Đại có tật ở chân nên không đủ gây sợ, nhưng lão Tam lại là người văn võ song toàn, hiếu thuận với trưởng bối, lại được lòng của phụ thân, nếu không phải ngại vì đích thứ có khác, chỉ sợ phụ thân đã sớm truyền tước vị cho hắn, càng như vậy, mẫu tử chúng ta càng phải cẩn thận một chút, nếu không chúng ta bị chụp cái danh bất hiếu xuống đỉnh đầu, phụ thân đang lo không có cớ, lần này không phải là có sẵn rồi sao? Cần phải biết Đại Yến chúng ta có luật lệ rõ ràng, nếu không có đích tử hoặc đích tử không nên thân, gia nghiệp tước vị có thể truyền cho thứ tử, chúng ta không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn…..”
Còn chưa nói xong, Ninh phu nhân đã kêu lên: “Chuyện chung thân đại sự của ngươi bị phá hỏng mà là chuyện nhỏ, vậy thì cái gì mới là chuyện lớn? Ở trong triểu, Hàn đại nhân rất được nhiều người ủng hộ, lui cửa hôn sự này, ngươi chính là đốt đèn lồng cũng chưa chắc có thể tìm được một cửa hôn sự tốt hơn, ngươi vốn không phải là kẻ tàn nhẫn hung ác, lại không có nhạc gia (nhà vợ) trợ lực để lấy được cái chỗ ngồi đó, chẳng lẽ không phải là đã khó càng thêm khó?”
“Cứ cho rằng ta thật sự thuận lợi cưới Hàn thị về, phụ thân sẽ nguyện ý truyền tước vị cho ta?” Tề Thiếu Du cười lạnh: “Chỉ cần trong lòng hắn không muốn, hắn sẽ lấy cớ để từ chối, đến lúc đó kết quả không phải giống nhau sao? Huống chi Hàn phu nhân yêu thương Hàn thị như vậy, rõ ràng nàng đã đề xuất muốn từ hôn, mẫu thân cho là chuyện này còn có thể có khả năng cứu vãn? Không phải là để cho người đời chế nhạo, tự rước lấy nhục! Chẳng bằng chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền để cho tổ mẫu vui vẻ, để bà ấy chọn tôn tức hợp tâm ý của mình vào cửa, đến lúc đó ta lại thu phục nàng, liên đới để cho chúng ta có thể lợi dụng tổ mẫu, phụ thân lại là một người hiếu thuận, chẳng phải là tốt hơn so với hiện tại rất nhiều sao?”
Cưới một thê tử có nhạc gia cường thế trợ lực đương nhiên rất có lợi cho hắn ta, nhưng hợp ý Chu Thái phu nhân cùng Tề Hanh hiếu thuận lại nghe lời, vậy quan trọng là hiểu chuyện lại biết rõ đạo lý sẽ để lại ấn tượng tốt, đợi tương lai làm Tây Trữ Hầu Gia, muốn dạng nữ nhân hợp tâm ý như thế nào chẳng có? Hôm nay, dưới tình thế bị ép buộc cưới một nữ nhân không hợp ý thì có là gì!
Ninh phu nhân như có điều suy nghĩ, bởi vì phụ thân Tề Hanh mất sớm, mười tuổi đã cùng Chu Thái phu nhân mẫu tử nương tựa lẫn nhau, cho nên rất hiếu thuận với Chu Thái phu nhân, Chu Thái phu nhân nói một câu có tác dụng hơn người khác nói trăm câu với hắn ta, cứ coi như để bà ta chọn một tôn tức hợp ý mình vào cửa, dù sao sau này người này cũng sống chung với Thiếu Du, vinh nhục cũng do Thiếu Du, nàng lại có thể không nghe theo Thiếu Du hay sao? Nếu có thể thông qua nàng, để cho Chu Thái phu nhân nghiêng về bên Thiếu Du, chuyện hắn ta có thể được phong làm thế tử không thể nghi ngờ gì là chuyện ván đã đóng thuyền!
Nghĩ như vậy, cuối cùng trong lòng Ninh phu nhân cũng dễ chịu hơn mấy phần, lần đầu tiên cảm thấy chiến thuật vu hồi có tác dụng hơn so với lấy cứng đối cứng.
Nhưng nghĩ đến những năm gần đây Tề Thiếu Du tốn không ít tâm tư trên người Hàn tiểu thư, hiển nhiên là vô cùng thích Hàn tiểu thư, hiện giờ lại uỷ khuất hắn cưới một nữ nhân mình không thích, cũng thật sự khó khăn cho hắn!
Vì vậy hổ thẹn nhìn hắn, thở dài nói: “Ngươi thích Hàn tiểu thư như vậy, hiện tại lại bị ép buộc buông tha cho nàng, cưới một nữ nhân ngươi không thích, đều là do nương không tốt, lại để ngươi uất ức!”
Không nghĩ rằng Tề Thiếu Du lại nhếch môi cười trào phúng: “Ai nói ta thích nàng chứ, một nha đầu miệng còn hôi sữa, làm sao mà ta thích nàng được? Cũng là vì để Hàn đại nhân cùng Hàn phu nhân nhìn mà thôi,” Coi như có mấy phần thích thật lòng, lúc đó cũng đã biến mất hầu như không còn rồi: “Hiện giờ với ta mà nói, cưới người nào cũng không có cái gì khác nhau, làm sao lại có thể nói uất ức? Mẫu thân, người không cần phải lo lắng!”
Hắn ta đường đường là ‘Công tử đệ nhất kinh thành’, là vị hôn phu mà hầu hết các tiểu thư khuê tú ở Kinh Thành này muốn gả, mặc dù chuyện lần này là do hắn ta có lỗi, nhưng tội không lớn lắm, nhiều lắm thì chỉ được xem như là bạch bích vi hà (ngọc bích có tỳ vết, ý anh này là anh chỉ có lỗi nhỏ thôi, vẫn không che lấp được ánh sáng của anh í ảo tưởng sức mạnh ), vậy mà lại bị Hàn gia ghét bỏ như thế, nửa điểm tình cảm và thể diện cũng không lưu lại cho hắn ta, sống trên đời đã hai mươi hai năm, đây chính là nỗi nhục vô cùng lớn!
Cho nên hôm nay coi như Hàn gia chỉ giả vờ muốn từ hôn, muốn mượn cơ hội để lót đường cho nữ nhi của mình sau này, hắn ta cũng kiên trì muốn từ hôn, ‘Đại trượng phu không lo không có thê tử’, hắn ta cưới thê tử là vì muốn cưới một thê tử hiền lành có thể giúp đỡ hắn ta mà không phải cưới một vị Bồ Tát sống về để cung phụng, bọn họ thích làm bộ làm tích là chuyện của bọn họ, hắn ta cũng không có lòng rảnh rỗi mà đi hầu hạ!
Nhưng mà một ngày nào đó, hắn ta sẽ chứng minh cho Hàn gia thấy, ngày hôm nay bọn họ cuối cùng đã làm sai điều gì, hắn ta sẽ để cho bọn họ biết ‘Hối hận đến đen cả ruốt’ là cái mùi vị gì!
Mẫu tử hai người ngồi đối diện nhìn nhau không nói lời nào, giọng điệu thận trọng của thê tử Vương Đại truyền đến từ bên ngoài: “Hồi phu nhân, nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Thê tử Vương Đại đi theo Ninh phu nhân đã nhiều năm, nếu thật sự không có chuyện gì quan trọng, chắc chắn nàng ta sẽ không dám tuỳ tiện quấy rầy vào những lúc như thế này…..Ý niệm trong đầu vừa thoáng qua, Ninh phu nhân đã lạnh giọng mở miệng: “Vào đi!”
Ngay lập tức đã thấy thê tử Vương Đại cúi đầu nghiêm trang đi vào, quỳ gối cung kính hành lễ một cái, sau đó nhẹ giọng bẩm: “Hồi phu nhân, Tài Cao ma ma cho người tới bẩm báo, nói Chu Nhị thiếu phu nhân….” Dò xét thấy nét mặt của Ninh phu nhân lạnh đi rất nhiều, vội vàng sửa miệng: “Nói Tiểu Chu thị bỗng nhiên ngã bệnh, nôn ra thật là nhiều máu, lúc này đã bất tỉnh nhân sự, xin hỏi phu nhân có cần đi mời đại phu?”
Một người đang khoẻ mạnh, nói bệnh liền bệnh, vả lại một cái biểu hiện cũng không có, đã lập tức nôn ra thật là nhiều máu, nếu không phải là người ngu thì đều biết đây tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là ‘Ngã bệnh’….Thê tử Vương Đại nói xong, Ninh phu nhân cùng Tề Thiếu Du hai mặt nhìn nhau, cũng thấy được sự kinh nghi cùng kinh ngạc từ trong mắt của đối phương, nhất là Ninh phu nhân.