Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 29: Chương 29: Giữa vợ chồng.




Khi Cẩm Tú đi trong tay có rất nhiều hộp đựng điểm tâm, khi trở về cũng giống như vậy, chỉ là điểm tâm bên trong đổi lại thành các loại lá trà hoặc trái cây, đây là do tất cả các phòng trả lễ.

“Bột khiếm thảo* và phụng tiên kết** là của Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư, lá trà này là của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư còn nói, tuy rằng trong phòng của chúng ta cũng có nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của nàng, mong Nhị phu nhân đừng ghét bỏ.” Cẩm Tú lấy tất cả những thứ đó ra khỏi hộp đựng thức ăn.

*Là một vị thuốc quý có tác dụng bổ nguyên khí, tốt cho người yếu nhược, hư lao, đau lưng, mỏi gối, mắt mờ, uống nhiều giúp thân thể cường tráng, lâu già.

**Còn được gọi là hoa móng tay hay bóng nước, thường dùng chữa phong thấp, bị sưng đau, rắn rết cắn.

Chu Quân Uyển liếc sơ qua, thấy những thứ kia trong phòng nàng đều có. Về việc này, từ trước đến nay Ninh phu nhân làm rất tốt, dựa vào việc nàng ta có ghét đến mấy không muốn gặp mặt người khác, nhưng chi phí ăn mặc, bọn họ đều như nhau chưa từng thiên vị ai, cũng vì mặt mũi của Tề phủ. Cũng không khỏi âm thầm bội phục sự khéo léo của Tề Hàm Chi, cũng là quà đáp lễ, thế nhưng nàng ta lại làm cho người khác thoải mái dễ chịu hơn Tề Hàm Phương và Tề Hàm Bình.

Đương nhiên đây không phải là thời điểm để nàng so sánh tỷ muội bọn họ ai cao hơn ai, điều Chu Quân Uyển quan tâm nhất, chính là Mặc Trúc Viện bên kia có nhận điểm tâm của nàng hay không: “Lục Ý cô nương nói như thế nào? Có thấy Đại gia hay không?” Mặc dù trong lòng nàng biết cơ hội để Cẩm Tú nhìn thấy Tề Thiếu Diễn cực kỳ bé nhỏ.

Quả nhiên nghe Cẩm Tú nói: “Lúc nô tỳ tới thì Đại gia đang luyện chữ ở thư phòng. Là Lục Ý cô nương tiếp đón nô tỳ, chẳng những thu điểm tâm, nhờ nô tỳ chuyển lời cảm tạ đến Nhị phu nhân mà còn giữ nô tỳ lại uống trà, còn tặng cho nô tỳ một chiếc nhẫn!” Nói xong mở lòng bàn tay ra, đưa đến trước mặt Chu Quân Uyển một chiếc nhẫn vân thạch đỏ thẫm.

Luyện chữ là giả, có phải không muốn gặp người khác là thật? Nhưng mà, nhận điểm tâm là tốt rồi.

Chu Quân Uyển liếc mắt nhìn chiếc nhẫn Cẩm Tú đưa tới, cười nói: “Đây là tặng cho ngươi, vậy thì ngươi cứ nhận lấy, đừng phụ tâm ý người ta.”

Ngừng lại một chút, giống như vô tình hỏi: “Đúng rồi, hiện giờ người quản lý và cung cấp cây cảnh trong phủ vẫn là hai vợ chồng Lục Bỉnh?”

“Đúng vậy, tại sao Nhị phu nhân lại chợt nhớ tới mà hỏi vậy?” Cẩm Tú thấy nàng hỏi, theo bản năng lập tức trả lời, sau khi nói xong, mới bỗng nhiên ý thức được điều gì lại nói: “Nhị phu nhân, ngài nhớ chuyện lúc trước rồi sao?” Giọng điệu tràn đầy sự vui mừng, nhưng chớp mắt lại như đưa đám, những chuyện trước kia đều là những chuyện không hay, lời nói không xuôi tai, nàng hi vọng Nhị phu nhân mãi mãi không nhớ lại, tránh khỏi đau lòng thêm nữa!

Đương nhiên Chu Quân Uyển không biết chỉ mấy giây ngắn ngủn như vậy, tâm tư của Cẩm Tú xoay chuyển không ngừng, chỉ cười khan một tiếng nói: “Ta cũng không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, chỉ là hôm kia vô tình nghe ai đó có nhắc tới. Chủ yếu là do ta mỗi ngày đều rảnh rỗi không có gì làm, không bằng trồng ít hoa cỏ, thứ nhất có thể giết thời gian, thứ hai có thể bồi dưỡng tình cảm, cho nên mới muốn tìm Lục Bỉnh tới hỏi một chút thôi.”

Cẩm Tú nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cái này thì có cái gì khó khăn, lúc nào Nhị phu nhân rãnh rỗi, cho *d*iend4nnlequYYdoon người truyền lời tới nàng ta, nàng ta ấy mà, một tháng cũng chỉ được vào phủ có một hai lần, được Nhị phu nhân gọi không biết sẽ mừng như thế nào!”

“Ừ, ta biết rồi, mấy ngày nữa lại nói.” Chu Quân Uyển muốn suy nghĩ chút chuyện, vì vậy nói mình mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, đừng để ai tới quấy rầy, sau đó vào phòng yên lặng nghĩ chuyện của mình.

Hôm nay Tề Hanh trở về rất sớm, chỉ mới tới giờ Thân sơ khắc đã về đến phủ, nhưng không chạy thẳng tới Trinh Hoa Viện như ngày thường, mà là đi tới Nghi Lan Viện của Ninh phu nhân.

Không nghĩ rằng lại được thấy Phùng di nương đang hầu hạ bên cạnh Tề phu nhân, mặc dù trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng lại nhiều lần không nhịn được mà vuốt vuốt eo, cho thấy nàng ta đã rất mệt mỏi.

Tề Hanh vốn là một người thông minh khôn khéo, nhưng mà nhìn thấy Phùng di nương chịu ủy khuất như vậy, hắn làm sao không hiểu? Vung tay lên, lập tức phân phó mọi người: “Tất cả lui ra đi, để ta cùng phu nhân của các ngươi nói chuyện!”

Mọi người ai mà lại không thức thời? Vội vàng cùng nhau hành lễ, lập tức nối đuôi nhau lui ra ngoài.

Ánh mắt Tề Hanh dừng lại trên người Chu Quân Uyển một chút, nói: “Nghe nói ngươi bệnh nặng một trận, thân thể đã khỏe hơn rất nhiều?”

Bệnh nặng một trận? Chu Quân Uyển âm thầm cười lạnh, nàng ngã bệnh, lại bị người ta hạ độc dược hại nàng nằm trên giường một thời gian dài như vậy, có thể nói không người nào không biết, nhưng lúc này Tề Hanh lại hỏi ‘bệnh tình’ của nàng, thật sự là dối trá, không biết những người ngoài sùng bái hắn là Nghĩa Bạc Vân Thiên (nghĩa khí ngút trời) , có tấm lòng rộng lớn, sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng trên mặt vẫn không dám biểu lộ ra, quỳ gối thi lễ, cười nói: “Đa tạ Hầu gia quan tâm, Quân Uyển đã khỏe lên rất nhiểu!”

“Ừ.” Tề Hanh hài lòng gật đầu một cái, lại nói: “Mấy ngày nữa Thái phu nhân sẽ trở về, lão nhân gia nàng tuổi tác đã cao, có một số việc không nên để nàng phiền lòng, hiểu chưa?”

Là đang ám hiệu cho nàng không nên nói chuyện nàng bị sảy thai cho Thái phu nhân nghe sao? Chu Quân Uyển cười lạnh một lần nữa, Tề Hanh đánh giá địa vị của Thái phu nhân trong lòng nàng quá cao, hoặc là nói hắn đoán thấp bản lãnh của Ninh phu nhân. Nếu Ninh phu nhân dám để cho nàng sảy thai, đương nhiên sẽ không sợ Thái phu nhân truy cứu, trừ khi nàng ta là kẻ ngu, mới có thể biết đối phương là tảng tá còn bản thân mình là trứng gà, vẫn còn muốn lấy trứng chọi đá!

Vì vậy ngoan ngoãn nói: “Quân Uyển cẩn tuân Hầu Gia dạy bảo, tuyệt đối không làm cho Thái phu nhân lão nhân gia nàng phiền lòng.”

Tề Hanh nghe vậy, lại càng thêm hài lòng, gật đầu phất tay nói: “Ừ, lui ra ngoài đi!”

Đợi sau khi Chu Quân Uyển và tất cả mọi người đều lui ra ngoài, lập tức nhìn Ninh phu nhân nói: “Ngày hôm nay nhân được tin của Thái phu nhân, nói ngày mười tám nhất định về đến phủ, đầu tháng sau sẽ là đại thọ sáu mươi của lão nhân gia nàng, ngươi cố gắng thu xếp, cần phải làm thật náo nhiệt, để lão nhân gia nàng thấy thích.”

Ninh phu nhân vừa thấy Tề Hanh bày ra bộ dạng vì việc chung trong lòng cảm thấy không thoải mái, trước mặt mọi người trong phòng bày ra dáng vẻ này thì cũng thôi đi, lúc này chỉ có hai vợ chồng bọn họ, hắn còn bày ra cái bộ dạng này là để cho ai nhìn đây? Nhân lúc nàng không chú ý lại liếc mắt đưa tình với con tiện nhân Phùng Tố Lan, hắn là đang trách nàng để cho người hắn yêu, là đầu quả tim của hắn phải hầu hạ nàng hay sao?

Giọng nói cũng hết sức nguội lạnh: “Hầu hạ bà bà, chủ trì việc bếp núc chính là bổn phận của thiếp thân, không đảm đương nổi Hầu gia nói như vậy!”

Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, lập tức hối hận, cần phải biết nam nhân đều muốn dụ dỗ, ngày trông đêm trông hắn đến nơi này, chẳng lẽ hắn vừa đến lại muốn đẩy hắn tới nơi khác để tiện nghi cho các nàng hay sao? Nhưng lúc này lại không tìm thấy bậc thang nào để xuống, chỉ đành phải nửa thật nửa giả sẳng giọng: “Những chuyện Hầu gia phân phó đã phân phó xong rồi, có phải nên đi hay không? Chỉ sợ vị kia cũng sốt ruột rồi, hầu hạ ta một ngày, là do nàng ta chủ động tìm tới, bày ra bộ dạng liễu yếu kia cho ai nhìn!”

Thật ra thì nói riêng về tướng mạo khí độ, Ninh phu nhân thật sự cao hơn Phùng di nương rất nhiều, nhưng mà trong ngày thường luôn nắm giữ vị trí phu nhân chính thất, ngồi tại nơi đó luôn là dáng vẻ rất quy củ, cho nên Tề Hanh không thích, lúc này khó có được  lộ ra vài phần mềm mại, lập tức thêm vài phần quyến rũ, khiến Tề Hanh bất giác động lòng, quan trọng nhất là, nghĩ tới chuyện Tề Thiếu Hạo, vì vậy thuận thế kéo tay nàng, cười trêu nói: “Nàng ta là ai chứ, làm sao so sánh với phu nhân được? Phu nhân muốn đuổi ta đi, nhưng hôm nay ta lại không muốn đi.”

Ninh phu nhân nghe vậy, chuyển giận thành vui, lên tiếng phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.