Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 61: Chương 61: Khua môi múa mép




“. . . . . . Hàn phu nhân đã nói rõ muốn từ hôn, trước mặt nhiều khách nhân như vậy, nàng không có chút tình cảm và giữ thể diện cho Hầu phủ, có thể thấy được là nàng quyết tâm muốn từ hôn. Vốn dĩ phu nhân rất coi trọng mối hôn sự này, dù như thế nào cũng không đồng ý từ hôn, đến lúc đó Uyển Nhi sẽ rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, bị đưa đi thôn trang ngoại thành tự sinh tự diệt là còn nhẹ, sợ nhất là phải bồi thêm tính mạng, cầu xin Chu Thái phu nhân cứu Uyển Nhi một mạng, Uyển Nhi về sau sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân đại đức của Chu Thái phu nhân!”

Bên trong nhà chính Huyên Thuỵ đường, Chu Quân Uyển đang quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn Chu Thái phu nhân cứu nàng một mạng.

Tuy thê tử Vương Đại tự mình canh giữ ở Nghi Lan viện, không dễ gì thăm dò tin tức, nhưng trong lúc hai nha hoàn tam đẳng của Nghi Lan viện nói chuyện với nhau, Văn mụ mụ may mắn nghe được chuyện Hàn phu nhân không chút khách khí nói lên chuyện ngày mai sẽ sai người làm mối tới cửa từ hôn với Ninh phu nhân, lúc này lập tức trở về báo lại cho Chu Quân Uyển.

—— Đương nhiên chủ tớ hai người cũng không biết, ‘may mắn’ của các nàng là có người cố ý sắp đặt.

Sau khi Chu Quân Uyển nghe xong, nửa vui mừng nửa lo lắng. Vui vì kế hoạch của nàng đã thành công, cuối cùng ván cờ này nàng đã thắng. Buồn là vì Ninh phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý từ hôn, đương nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp khiến Hàn phu nhân thu hồi quyết định của mình, đến lúc đó, mặc dù có dư luận đè ép, nhưng Ninh phu nhân muốn nàng ‘bệnh’ chết là chuyện rất dễ dàng. Cho nên nàng phải có thật nhiều sự đảm bảo mới có thể an toàn, mà không thể nghi ngờ Chu Thái phu nhân chính là đảm bảo của nàng.

Vì vậy mới có tình huống nàng quỳ gối cầu xin Chu Thái phu nhân.

Chu Thái phu nhân nói là đau ngực cho nên mới không tham gia thọ yến đã trở về Huyên Thuỵ đường của mình nghỉ ngơi, nhưng bà ta cũng biết, người mất thể diện là Ninh phu nhân, người lúc này như kiến bò trên chảo nóng cũng là Ninh phu nhân chứ không phải là bà ta, làm sao mà bà ta lại có thể đau ngực? Nếu không phải chuyện này làm mất thể diện của Ninh phu nhân, còn bao gồm cả mặt mũi của phủ Tây Trữ Hầu, bà ta thật sự không nhịn được mà vỗ tay sảng khoái cười to, làm sao mà gấp gáp, còn gấp đến nỗi đau ngực?

Cũng chỉ là không muốn đối mặt với tình huống mất mặt đó cho nên mới tuỳ tiện tìm một cái cớ mà thôi. Trên thực tế, lúc này bà ta ước gì Ninh phu nhân càng thêm không thoải mái, để xả hận trong ngày thường bị Ninh phu nhân chèn ép.

Dù sao đối với cửa hôn sự này với Hàn gia bà ta cũng không hài lòng, sớm ước gì cửa hôn sự này bị huỷ bỏ để bà ta có thể chọn cháu dâu theo ý của mình, tránh cho tương lai Ninh phu nhân có thêm trợ lực, muốn đối phó với nàng ta lại càng không dễ dàng.. Dù sao chuyện này cũng không phải do bà ta khơi mào, cho nên cũng không tính là bà ta phạm quy ước ban đầu, đến lúc đó Ninh phu nhân muốn trách bà ta cũng không thể nào trách được!

Vì vậy vừa nghe Chu Quân Uyển nói xong, bà ta lập tức ôm đồm nói: “Cái nhà này đã khi nào đến phiên nàng ta làm chủ rồi, muốn người nào sống thì người đó sống, muốn người nào chết thì người đó chết sao? Ta vẫn còn chưa có chết, há có thể để nàng ta một tay che trời! Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta tổn thương tính mạng của ngươi, không những không để động đến tính mạng của ngươi mà việc đưa ngươi ra thôn trang bên ngoài cũng không thể! ‘Trưởng giả ban thưởng không thể từ’, ‘đánh chó phải xem mặt chủ’, đừng nói người là do tổ mẫu ta đây ban cho Thiếu Du, nói về thân phận ngươi cũng là biểu muội của Thiếu Du, cho dù là con mèo con chó bên cạnh ta, vãn bối cũng không thể nào dễ dàng tổn thương nó, Hàn gia bọn họ không phải tự xưng là thư hương thế gia hay sao? Chẳng lẽ đạo lý như vậy mà cũng không biết?”

Hừ lạnh một tiếng: “Vả lại, Thiếu Du cũng đã hai mươi rồi, những người khác bằng tuổi hắn thì sớm đã có hài tử, thê thiếp đầy nhà rồi, chẳng lẽ Hàn gia bọn họ là muốn Thiếu Du làm hoà thượng hay sao, là muốn Tề gia chúng ta tuyệt hâu hay sao? Nay nữ nhi còn chưa xuất giá mà đã muốn nhúng tay vào chuyện trong phủ chúng ta, đây là cái quy củ gì? Cũng không sợ truyền ra ngoài thiên hạ sẽ chê cười tay dài quá hay sao? Cho dù muốn xử lý thê tử của Thiếu Du, tốt xấu gì cũng phải đợi sau khi qua cửa! Một cháu dâu bất hiếu lại còn ghen tị như vậy, ta không muốn có, Hàn gia bọn họ còn giỏi hơn, trước mặt mọi người cũng có mặt mũi muốn từ hôn, nếu đã như thế, ta lập tức thoả mãn mong ước của nàng, nhìn xem trong trăm dặm này nàng có thể tìm được một vị hôn phu hoàn hảo như Thiếu Du chúng ta hay không!”

Nói xong lại bảo Chu Quân Uyển: “Ngươi đứng lên đi, mọi việc đều có ta làm chủ cho ngươi, không cần sợ! Ta ngược lại muốn nhìn xem, trước mặt ta có người nào dám làm gì ngươi!”

Trước khi tới đây, Chu Quân Uyển còn lo Chu Thái phu nhân sẽ lấy đại cục làm trọng mà không để ý tới sống chết của nàng. Dù sao Tề Thiếu Du không chỉ là con trai của Ninh phu nhân mà còn là tôn tử của Chu Thái phu nhân, lại càng là Nhị thiếu gia của phủ Tây Trữ Hầu. Nếu như hắn bị từ hôn, mặt mũi của Tây Trữ Hầu có thể bị ném đi, thậm chí còn liên luỵ đến chung thân đại sự sau này của tỷ muội Tề Hàm Chi. Trước khi đến đây nàng đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục, tính toán dù như thế nào nàng cũng phải thuyết phục bằng được Chu Thái phu nhân.

Không nghĩ tới nàng vẫn đánh giá cao khả năng nhìn xa trông rộng của Chu Thái phu nhân, cũng khó trách bà ta cùng Ninh đấu tranh nội bộ, mười lần thì hết chín lần ở thế hạ phong, nói khó nghe chính là hai người bọn họ không cùng cấp bậc. Nhưng cũng may là tầm nhìn của Chu Thái phu nhân hạn hẹp, không biết nhìn đại cục cho nên nàng mới có thể lừa gạt được bà ta một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng nàng cũng không đứng lên mà là lau nước mắt, nhìn Chu Thái phu nhân cảm kích nói: “Chu Thái phu nhân nói như vậy, Uyên Nhi cũng an tâm, Chu Thái phu nhân có đại ân với Uyển Nhi, Uyển Nhi vĩnh viễn ghi nhớ, nếu có kiếp sau chắc chắn kết cỏ ngậm vành mà báo đáp! Chỉ là Chu Thái phu nhân vì Uyển Nhi suy nghĩ như vậy, Uyển Nhi cũng không thể không vì lão nhân gia ngài mà suy nghĩ. Lão nhân gia ngài suy nghĩ lại một chút, hôm nay ngoài mặt là Uyển Nhi mất lòng của ngài, chính vì như vậy Ninh phu nhân mới từ từ hoà nhã với Uyển Nhi. Nếu như lần này ngài gióng trống khua chiên che chở Uyển Nhi, phu nhân sẽ sinh lòng nghi ngờ chúng ta từ trước đến nay đều đóng kịch, chẳng phải là đến lúc đó kế hoạch của chúng ta đều đổ sông đổ biển rồi hay sao? Lão nhân gia bồi dưỡng Uyển Nhi như vậy, nếu Uyển Nhi làm hỏng đại sự của ngài, như vậy Uyển Nhi có chết ngàn lần cũng không thể tạ lỗi? Đến lúc đó Uyển Nhi làm gì còn mặt mũi mà sống trên đời này nữa!”

Bộ dạng uỷ khuất tiếp lời, Chu Thái phu nhân nghe xong trong lòng rất hưởng thụ, vì vậy giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Vậy theo như ngươi nói, chúng ta nên làm như thế nào đây?”

Chu Quân Uyển cố ý cau mày ngẫm nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Theo Uyển Nhi, Chu Thái phu nhân chỉ cần bày ra dáng vẻ ghét bỏ ta, lại ngại vì ‘đánh chó phải nhìn mặt chủ’, cho nên không thể không ra mặt bảo vệ ta, để tránh làm tổn hại đến mặt mũi cùng uy nghiêm của mình là được. Lại nói, trước mặt Hầu gia cùng phu nhân ngài cũng có thể làm như vậy, từ trước đến nay Hầu gia là một người con hiếu thảo, không vì người ngoài mà không vâng lời lão phật gia ngài. Ngài còn có thể nhân cơ hội này mà chiếm lấy quyền lợi chọn một người cháu dâu vừa ý mình cho Nhị thiếu gia, đến lúc đó dù cho phu nhân có tức giận đến mấy, cái nhà này cũng là do Chu Thái phu nhân ngài đinh đoạt hay sao?”

Coi như hôm nay Ninh phu nhân có căm hận nàng, nàng cũng không thể gióng trống khua chiêng đầu quân cho Chu Thái phu nhân, nàng vẫn còn đợi tương lai Ninh phu nhân tự mình giao quyền quản gia vào tay nàng đấy, cho nên hiện tại không thể không cùng chiến tuyến.

Nàng sẽ cho Ninh phu nhân biết, cái gì gọi là biết vậy chẳng làm, cái gì gọi là tự mình hại mình, cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.