Độc Thiếp

Chương 92: Chương 92: Đối sách




Nghe Cao Dật Đình thừa nhận, trong mắt Đại thái thái lóe qua vẻ vui mừng, đây là tin vui nhất trong thời gian gần đây bà nghe được.

“Từ nhỏ Vân Sơ công chúa đã không có nương, cũng là người đáng thương, con đó, bình thường cũng nên chiếu cố một chút.”

Cao Dật Đình nghe vậy ngơ ngác: “Mẫu thân có ý gì?” Hắn chẳng qua chỉ là thị vệ, có năng lực gì mà đi chiếu cố công chúa? Huống hồ trong cung những hoàng tử công chúa không có nương rất nhiều, chỉ cần có người thu dưỡng họ là được. Giống như vị Vân Sơ công chúa này, tuy mẹ ruột sớm qua đời nhưng từ nhỏ nàng được nuôi dưỡng bên người Lâm quý phi, gọi Lâm quý phi bằng mẫu phi.

Đại thái thái nhìn Cao Dật Đình một chút, trong mắt có chút thất vọng. Đứa con trai này của bà mặt nào cũng tốt, chỉ có chuyện nam nữ là quá thẳng thắng, so với lão nhị kia thì cứ như một đứa trẻ vô tri. Những năm này ngoại trừ Hạ Chi Hà thì không thân thiết với nữ nhân nào khác. Cũng may bà là mẹ ruột hắn, nếu không chỉ sợ một ngày còn không nói được quá ba câu.

“Mẫu thân nhìn Vân Sơ công chúa, cảm thấy rất có duyên, cho nên mới dặn dò con vậy thôi.” Đại thái thái nói: “Đúng rồi, sinh nhật con hôm đó nàng ấy cũng sai người đưa quà tới, mẫu thân đã tự tay làm một hộp bánh ngọt để đáp lễ. Chỉ là, vì chuyện của Dao Nhi mà quên mất, hôm nay lúc thu dọn đồ đạc cho phụ thân con mới nhớ ra.”

Nói xong, Đại thái thái đưa cho hắn một chuỗi Phật châu bằng gỗ Hắc đàn: “Con cầm đi, người mang lễ đến nói Phật châu này là công chúa cố ý đi Vân Phật tự xin Vô Không chủ trì khai quang (cầu phúc, làm phép cho một vật gì đó), nếu con mang ở bên người sẽ phù hộ con được bình an khỏe mạnh.”

“Cái này…” Cao Dật Đình chần chừ nắm Phật châu trong tay, cảm thấy vô cùng nặng nề. Hắn ngu đến mấy cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của mẫu thân, nhưng mà, sao lại như vậy được? Trước không nói hắn không có ý gì với Vân Sơ công chúa, cứ nói thân phận hiện giờ của hắn thì đã không thể nào rồi.

“Mẫu thân cảm thấy con cầm theo cái này rất tốt.” Đại thái thái không chờ hắn nhiều lời đã trực tiếp cầm lấy Phật châu đeo vào tay hắn, “Dù gì cũng là tấm lòng của công chúa, con không thể bỏ đi lễ nghi của đại gia công tử, phải đích thân đi tạ ơn mới đúng.”

Cao Dật Đình biết tính khí mẫu thân, nếu từ chối chỉ sợ lỗ tai sẽ không được yên tĩnh, càng sợ mẫu thân sẽ đích thân can thiệp chuyện này, chỉ đành phiền muộn gật đầu: “Con biết rồi.”

“Đúng rồi, trước mắt bệnh của Hà Nhi đã tốt hơn, ta nghe nói con còn cho người đi đón Hạ Chi Nho đến đây?”

Cao Dật Đình lập tức nghĩ đến chuyện gì đó: “Bệnh tuy khá hơn nhưng cha cũng không xác định đã hoàn toàn khôi phục chưa, còn phải quan sát thên một ít thời gian, xác nhận không tái phát mới được.”

“Ừm.” Đại thái thái thấy hắn rõ ràng đang bảo vệ Hạ Chi Hà, không khỏi nhíu mày: “Con cũng đã trưởng thành, tuy nói là từ nhỏ đã cùng chơi với Hà Nhi nhưng cũng nên biết lễ nghi đúng mực. Ta nghe nói từ năm ngoái khi nó cập kê, người đến cầu hôn cũng sắp đạp đổ cổng Hà phủ, sau này con cũng nên khuyên nhủ nó một chút, nên thoang thoáng một chút đi. Nữ nhân mà, tìm được người giao phó chung thân là tốt rồi, ánh mắt đừng quá cao, chọn tới chọn lui, hai mắt đều mờ rồi cũng không chọn được người tốt, như vậy thì tiếc lắm.”

Sắc mặt Cao Dật Đình khó chịu: “Sao mẫu thân lại nói vậy?” Hắn tự hỏi, những năm này, giữa hắn và Hạ Chi Hà ai cũng hiểu, mẩu thân cũng chưa từng ngăn cản, nhưng hôm nay sao đột nhiên lại nói những lời này, rõ ràng là muốn chia rẽ bọn họ.

“Mẫu thân cũng là vì tốt cho con.” Đại thái thái nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn đang nhìn bà căm tức, “Huống hồ còn có Lý cô nương nữa, con và Hà Nhi làm sao có thể? Con muốn đặt Hà Nhi ở vị trí nào? Mẫu thân nói cho con biết, huynh trưởng của ta – cậu của con, tính khí ông ấy rất cứng rắn, từ nhỏ Hà Nhi được nâng nhiu trong lòng bàn tay, làm thiếp là tuyệt đối không thể.”

“Con không nghĩ vậy.” Hắn sao có thể để Hà Nhi chịu oan ức đây?

Đại thái thái cười gằn: “Bình thê cũng không thể, con nói, Hà Nhi là người chịu chia sẻ với người khác hay sao?”

“Hà Nhi thuần lương, hiểu ý người khác, nàng nhất định có thể thông cảm cho nỗi khổ của con.” Cao Dật Đình chắc chắn nói.

“Còn Lý cô nương thì sao?”

“Nàng…” Vừa nghĩ tới cặp mắt lạnh lùng xa cách của Lý Thanh Ca, Cao Dật Đình đột nhiên nói không ra lời.

Đại thái thái hừ một tiếng: “Đình Nhi, nam nhân nên chú ý tới sự nghiệp chứ không phải cứ quanh quẩn với nữ nhi, huống hồ Đình Nhi của mẹ ưu tú như vậy còn sợ không cưới được thê sao?” Vân Sơ công chúa đó nghe nói đã có tình cảm với Đình Nhi. Tuy rằng nghe đồn tướng mạo bình thường, nhưng vậy thì sao, người ta là công chúa đó, nếu cưới nàng thì Cao phủ sẽ thành hoàng thân quốc thích. Hơn nữa Vân Sơ công chúa do một tay Lâm quý phi nuôi dưỡng, quan hệ của nàng với Tam điện hạ rất tốt. Tam điện hạ chính là lựa chọn số một cho vị trí Thái tử, nếu may mắn leo lên đế vị thì tiền đồ của Đình Nhi có thể kém sao?

Trước đó vài ngày chuyện của Cao Vân Dao làm cho bà uể oải toàn thân, không nghĩ được gì, nhưng sáng nay phát hiện chuỗi Phật châu này, lại liên lạc với vị Thái giám đưa đồ hôm đó, Đại thái thái cân nhắc cả buổi sáng, càng nghĩ càng thấy việc này có lý, càng nghĩ càng hưng phấn.

Mà Hạ Chi Hà, mặc dù là cháu gái bà, giờ khắc này cũng bị ném ra sau đầu.

“Đình Nhi, nghe lời mẫu thân, chờ bệnh Hà Nhi khỏi rồi liền để Hạ Chi Nho dẫn nó về, cả ngày ở phủ chúng ta, truyền đi cũng không êm tai.” Nếu bị Vân Sơ công chúa biết được còn không biết sẽ ra sao đây.

“Mẫu thân.” Cao Dật Đình hơi không kiên nhẫn, trầm mặt xuống nói: “Nếu không còn gì khác hài nhi xin cáo lui trước.”

Mặc kệ lời của bà hắn có nghe vào tai hay không, nhưng dù sao bà cũng đã nói rõ ý của mình, Đại thái thái biết tính của con mình, cũng không ép thêm mà chỉ nói: “Thôi, con không thích nghe thì mẫu thân cũng không nói nữa, mẫu thân thay con đáp lễ, tối nay con tiến cung làm việc thì mang đến cho Vân Sơ công chúa.”

Cao Dật Đình nghe xong vô cùng buồn bực, nhưng không thể phản bác, chỉ trầm giọng đồng ý, nghĩ thầm, đến lúc đó có đưa hay không thì mẫu thân cũng không biết được.

Đại thái thái nhìn theo bóng lưng tuấn dật của nhi tử mình, trong lòng càng thêm yêu thích. Nếu cưới được Vân Sơ công chúa vào phủ, thì bà chính là mẹ chồng của công chúa. Mà quan hệ của công chúa và Tam điện hạ thân thiết, nói không chừng mình sẽ được làm Nhất phẩm phu nhân.

Còn nữa, leo lên được cành cao công chúa, việc kết hôn của Dao Nhi càng có hy vọng. Qua hai tháng nữa là Dao Nhi cập kê, cũng đã đến lúc chọn hôn phu cho nàng rồi.

Khắp trong triều, Tam điện hạ ưu tú nhất, Ngũ điện hạ cũng không tệ, nhưng mà trong phủ cơ thiếp thành đàn, Dao Nhi đến đó cũng không được tốt. Thất điện hạ cũng không tệ, là một người ôn nhu đôn hậu, tướng mạo cũng vô cùng tốt.

Đại thái thái nhìn cây phù dung trong sân viện, đang bay bổng vui sướng lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, một tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt.

Tất cả mộng đẹp đều dựa vào một tiền đề, chính là Cao Dật Đình thành công cưới được Vân Sơ công chúa.

Nếu vậy, bên phía Hạ Chi Hà còn dễ nói, trước mắt nhất định phải giải quyết Lý Thanh Ca, tiểu tiện nhân đang có hôn ước với Cao Dật Đình.

Nghĩ tới đây thù hận trong mắt Đại thái thái càng thâm sâu. Rất lâu trước kia, bà đã nhìn ra tình cảm Cao Viễn dành cho Hách Liên Ngọc. Cao Viễn si mê nàng ta, thậm chí mấy tiểu thiếp sau này cũng là người có ít nhiều điểm giống Hách Liên Ngọc, trong đó Tứ di nương là người giống nhất, cũng được hắn sủng ái nhất.

Có lẽ là vì muốn bù đắp được chỗ trống trong lòng, ngay khi Hách Liên Ngọc mang thai, Cao Viễn liền đề nghị, nếu là con trai thì cho nó kết làm huynh đệ với Đình Nhi, nếu là con gái thì kết làm vợ chồng. Đồng thời mang viên ngọc tổ truyền ra làm tín vật ngay tại chỗ.

Hừ, khối ngọc bội tổ truyền này, năm đó bà năn nỉ mấy lần hắn cũng không cho, đến cuối cùng lại cho một đứa nhỏ chưa ra đời.

Bà rất hận.

Bây giờ Hách Liên Ngọc đã chết, con gái của nàng ta còn mơ tưởng làm vợ con trai bà sao? Hừ, sao lại có thể? Bà làm sao có thể để dòng dõi của Hách Liên Ngọc bước vào Cao gia được?

Cười gằn, Đại thái thái suy nghĩ kế sách.

Hách Liên Ngọc, ngươi cả đời vinh sủng vô cùng, nhưng ngươi nhất định sẽ không ngờ rằng con gái ngươi thương nhất sẽ thân bại danh liệt, bị người phỉ nhổ.

“Người đâu.” Đại thái thái suy nghĩ xong xuôi, lập tức chuẩn bị thực thi kế hoạch của mình.

Kim Yến đứng hầu ở cách đó không xa, nghe Đại thái thái gọi liền bước lên trả lời: “Thái thái.”

“Đến Hà Hương viện, bảo Lý cô nương đến phòng ta một chuyến, nói bổn phu nhân có việc tìm nàng ta.”

“Dạ.”

--- ------ ---

Trong Hà Hương viện, Lý Thanh Ca đang ở trong phòng giúp Lý Thanh Họa gội đầu. Sáng sớm này, tiểu tử này dám lén mọi người đi tìm Cao Dật Hiên, ai ngờ xui xẻo, Cao Dật Hiên đã không biết đi đâu, căn bản không ở trong phủ. Tiểu tử này bây giờ cũng to gan không ít, lại dám một mình đi dạo trong phủ, không biết là rơi vào vũng bùn ở đâu, lúc trở lại thì người như một cái tượng đất.

Cho nên Lý Thanh Ca phải tự mình lôi hắn lại, mạnh mẽ vỗ lên mông hắn hai cái, cho đến khi hắn khóc lóc, đồng thời hứa là sau này được dám một mình chạy loạn nữa mới chịu bỏ qua.

Sau đó nàng tự mình xách nước ấm đến, bắt đầu gội đầu cho hắn.

“Tiểu thư.” Túy Nhi từ phòng bếp trở về, trong tay mang theo hai hộp thức ăn, chính là cơm trưa của chủ tớ ba người nàng.

Lý Thanh Ca khẽ hừ một tiếng, không ngẩn đầu, rửa sạch tóc cho Lý Thanh Họa vài lần, lại dùng khăn trùm lên, sau đó hỏi Thúy Xảo: “Nước đã chuẩn bị xong chưa?”

Thúy Xảo đi ra, nói quần áo và nước nóng đã chuẩn bị xong.

Lúc này Lý Thanh Ca mới để Lý Thanh Họa tự mình vào trong phòng tắm rửa.

Lý Thanh Họa nghiên nghiên ngả ngả đi theo Thúy Xảo.

Túy Nhi nhìn bóng lưng oan ức của Lý Thanh Họa, không khỏi lắc đầu: “Tiểu thư, có phải người quản lý nghiêm quá không, tiểu thiếu gia vẫn còn nhỏ mà.” Hơn nữa còn là bé trai, thời điểm này là lúc hiếu động, bắt hắn mỗi ngày ở trong phòng đọc sách viết chữ, làm sao mà được?

Lý Thanh Ca cắn nhẹ đôi môi, nhìn Lý Thanh Họa oan ức đi vào phòng, lại khép cửa phòng lại, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng biết mình nghiêm khắc, nhưng mà, trí nhớ kiếp trước không cho phép nàng sơ sẩy, nàng sợ…

Hơn nữa, đến Cao phủ gần ba tháng, cách khoảng thời gian Họa Nhi xảy ra chuyện đã rất gần…

Nàng sợ chuyện lúc trước tái diễn, mấy ngày nay đều không ngủ được, nàng cũng đang lo lắng, có nên đưa Họa Nhi ra khỏi Cao phủ hay không?

“Ngươi dọn cơm lên trước đi, chờ Họa Nhi xong rồi thì ăn.”

Túy Nhi hé miệng cười: “Tiểu thư vẫn rất quan tâm tiểu thiếu gia mà.” Nhưng mà nàng lại đem hộp cơm đặt lên bàn, tràn đầy hứng khởi nói: “Tiểu thư người biết không, xảy ra đại sự.”

“Chuyện gì?” Lý Thanh Ca chấn động.

Túy Nhi mang vẻ mặt bà tám tiến đến trước mặt Lý Thanh Ca nói: “Tiểu thư, người còn nhớ nha đầu nhóm lửa trong phòng bếp không, hình như tên là Lý Bích Như.”

Lý Thanh Ca lạnh lùng cong môi, làm sao không nhớ chứ.

Túy Nhi không chờ nàng nói đã tự nói tiếp: “Hôm đó nô tì đã nói, nàng ta xinh xắn như vậy làm sao lại ở nhà bếp mãi được, quả là uổng phí, người đoán được không, bị nô tì nói trúng rồi, bây giờ nàng ta được Đại thái thái chọn làm nha hoàn bên người.”

“Ồ?” Lý Thanh Ca có chút bất ngờ, hôm qua còn thấy nàng ta chịu khổ ở bếp, hôm nay liền vươn mình sao? Xem ra thủ đoạn của Lý Bích Như không thua kém kiếp trước chút nào.

“A, nghe nói Đại thiếu gia vì nàng ta, không chỉ đem Hạ bà tử đi đánh, còn bắt bà ta đi dọn nhà xí ở Bắc viên.” Nói đến đây Túy Nhi phì cười: “Nhà xí, đúng là thối chết người.”

Lý Thanh Ca cười liếc nàng một cái: “Ngươi vui vậy sao?”

Ách? Túy Nhi sững sờ, đột nhiên ý thức được, ai cũng nói là Lý Bích Như được Đại thiếu gia coi trọng, như vậy đâu phải là chuyện tốt với tiểu thư nhà mình.

Trong nháy mắt Túy Nhi biến sắc, tức giận xì một cái: “Đúng là hồ ly, không trách ngày đó ở bến tàu tiểu thư không muốn cứu nàng ta. Hừ, cứu cũng như không, nàng ta đúng là đồ vô ơn.” Đại thiếu gia cứu nàng ta thì bị nàng ta quyến rũ luôn sao? Đúng là không biết xấu hổ.

Được rồi, trong lòng Túy Nhi, phàm là người quyến rũ nam nhân của Lý Thanh Ca thì đều là không biết xấu hổ.

“Đủ rồi.” Lý Thanh Ca ngồi xuống ghế, nhè nhàng liếc nàng một cái: “Có rảnh ở đây nói nhiều không bằng giúp ta đi xem thử Họa Nhi đã xong chưa.”

“Ah.” Túy Nhi kinh ngạc biến sắc, vội ôm ngực mình nói: “Tiểu thư, nô tì là nữ mà.” Cho dù trước bảy tuổi nàng vẫn còn tưởng mình là nam nhi, nhưng sau khi ở gần Lý Thanh Ca, nàng có thể xác định mình là nữ nhân chân chính, cho nên, cái chuyện đi xem tiểu thiếu gia tắm xong chưa là không thể nào, đúng là trái với thuần phong mỹ tục mà.

Lý Thanh Ca liếc nàng một cái: “Không phải nói Họa Nhi còn nhỏ sao?”

Túy Nhi nhếch miệng nở nụ cười, sờ đầu một cái, hy vọng có thể dựa vào gương mặt tươi cười mà cho qua chuyện.

Nhưng Lý Thanh Ca làm sao để cho nàng lừa được: “Đi đi, tiểu tử này lì lắm, không ai quản còn không biết sẽ gây ra chuyện gì, nói không chừng đã biến cả căn phòng thành Thủy Liêm động rồi.” Lại nói, tính tình Lý Thanh Họa càng lúc càng hoạt bát khó quản, làm cho nàng có chút buồn phiền. Nàng đang nghĩ có phải là bị Cao Dật Hiên dạy hư? Có nên cấm hai người qua lại hay không?

Túy Nhi nghe vậy vội chạy vọt vào phòng như một cơn gió, nếu thật sự biến thành Thủy Liêm động thì cả ngày nay nàng không cần làm gì nữa, chỉ dọn dẹp phòng là đủ rồi.

Lý Thanh Ca nhìn theo bóng Túy Nhi chạy đi, hơi mỉm cười.

“Lý cô nương.” Đúng lúc này Kim Yến bước vào, thấy Lý Thanh Ca đang cười cũng vui vẻ hỏi: “Lý cô nương đang cười gì mà hài lòng quá vậy?”

Lý Thanh Ca ngẩn đầu: “Kim Yến tỷ tỷ? Sao lại rảnh rỗi đến chỗ này?”

Cảm giác của Kim Yến đối với Lý Thanh Ca không tệ, cũng ôn hòa cười nói: “Đại thái thái bảo cô nương đi một chuyến, nói là có việc cần.”

“Hả, là chuyện gì?” Lý Thanh Ca đứng dậy, liếc nhìn hộp cơm trên bàn: “Có thể chờ Thanh Ca dùng bữa xong hay không?”

“À, Đại thái thái đã sai người chuẩn bị cơm rồi, cô nương cứ theo nô tì qua đó.” Kim Yến nói.

“Ồ.” Lý Thanh Ca nói, “Được, để ta nói với Túy Nhi một tiếng.”

“Vâng.”

Lý Thanh Ca cầm hộp cơm đi vào trong phòng ngủ của mình, sau đó, cách một lớp cửa mà dặn dò Túy Nhi và Lý Thanh Họa, sau khi xong việc thì tự mình ăn cơm không cần chờ nàng, nàng phải qua chỗ Đại thái thái.

Túy Nhi vâng lời, sau đó liền cắm đầu chiến đầu với Lý Thanh Họa, chỉ thấy Lý Thanh Họa đang đứng trong thùng nước tắm không ngừng hất nước về phía nàng, còn nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân.

Túy Nhi làm bộ muốn ói, nàng là nữ tử còn chưa lên tiếng, một tiểu hài tử bé xíu lại còn lên lớp thụ thụ bất thân cái gì, hứ…

--- ------ -----

Lúc đến nơi, hai tỷ muội Cao Vân Bình và Cao Vân Tuệ đều ở đó, Đại thái thái ngồi ở chủ vị, mỉm cười nói chuyện với hai người. So sánh với lần trước, lần này bầu không khí đã tốt hơn rất nhiều.

Gương mặt Đại thái thái mỉm cười, giọng điệu ôn nhu, thỉnh thoảng còn hỏi thăm bệnh của Cao Vân Bình và eo của Tam di nương, thể hiện vẻ hiền lành.

Lý Thanh Ca vừa đến, còn chưa hành lễ thì Đại thái thái đã cười nói trước: “Miễn đi, đến bên cạnh Đại bá mẫu ngồi.”

Lý Thanh Ca sao có thể thất lễ, chỉ ngồi xuống chỗ đúng với thân phận của mình, ở bên dưới Cao Vân Tuệ.

Đại thái thái thấy thế cũng gật đầu tán thưởng: “Đúng là hài tử biết lễ nghĩa, không trách được Lão thái thái thường khen con trước mặt ta. Mấy hôn trước Đại tỷ tỷ con bị bệnh, bên phía Lão thái thái cũng chỉ nhờ có con đi chăm sóc hàng ngày.”

Lý Thanh Ca mỉm cười dịu dàng nói: “Đại bá mẫu quá khen, Tổ mẫu yêu thương Thanh Ca, Thanh Ca có thể phụng dưỡng bên người chính là phúc của con.”

“Hừ…quỷ nịnh nọt.” Cao Vân Bình nghe nói thế, nhỏ giọng hừ một câu.

Lý Thanh Ca nghe thấy, những vẫn ưỡn thẳng người, trên mặt mang theo nụ cười nhạt. Nịnh nọt thì sao? Ít nhất nàng thật lòng quan tâm Lão thái thái, còn bọn họ thì sao, ngay cả nịnh cũng không thèm, có tư cách nói nàng sao?

“Lần này ta gọi các con đến là có chuyện.” Sau khi Đại thái thái nhấp một miếng trà thì sâu xa nói.

Tâm trạng Cao Vân Bình run lên, lập tức nghĩ đến lần trước Đại thái thái âm thầm hãm hại mình, may mà mẫu thân thông minh, diễn tuồng kịch té ngã, tổn thương ở eo, lúc này mới miễn được tai họa đi hầu hạ quái vật Cao Vân Dao kia. Hôm nay nghe Đại thái thái nói chuyện, nàng đột nhiên thấy lo lắng.

Không dám nói cái câu “mẫu thân cứ việc sai bảo” nữa, mà chỉ cúi thấp đầu xuống, hận không thể trốn ra ngoài.

“Đại bá mẫu có chuyện gì?” Cao Vân Bình không dám lên tiếng, xưa nay Cao Vân Tuệ giống như người mù chỉ biết nghe lời, im lặng chốc lát, cuối cùng chỉ có Lý Thanh Ca lên tiếng.

Đầu tiên Đại thái thái mỉm cười, sau đó nói: “Là thế này, khi hai vị tỷ tỷ của các con bệnh, Đại bá mẫu đã từng khấn trước Phật tổ. Bây giờ hai đứa nó đã có chuyển biến tốt, lại nhân lúc thời tiết tốt, Đại bá mẫu muốn đi Phổ tế tự trả lễ.”

Lý Thanh Ca nghe vậy gật đầu: “Là chuyện nên làm.”

“Ta đã nói với Lão thái thái rồi.” Đại thái thái lại nói, “Muốn ba tỷ muội các con đi theo, một là để thần phận phù hộ cho ba tỷ muội các con, giúp các con ngăn chặn tai họa. Hai là vì chuyện của hai vị tỷ tỷ mà các con chịu khó một chút, ở lại trong chùa ăn chay với ta mấy ngày, tích phúc cho hai tỷ tỷ và cho chính các con.”

Thì ra là chuyện này? Cao Vân Bình thở phào nhẹ nhõm, vội cướp lời: “Mẫu thân nói đúng lắm, con gái nhất định cố gắng cầu phúc cho Đại tỷ tỷ và Hạ tỷ tỷ.

Lý Thanh Ca nghe nói lại hơi đổi sắc mặt, Phổ Tế tự sao…

Nhớ kiếp trước, sức khỏe Lão thái thái không tốt, bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, Đại thái thái cũng mang theo nàng đi Phổ Tế tự cầu phúc, nhưng buổi chiều hôm đầu tiên đã xảy ra chuyện.

“Được, con gái xin nghe lời mẫu thân.” Bên tai truyền đến âm thanh của Cao Vân Tuệ, Lý Thanh Ca nhướng mắt lên, thấy ánh mắt Đại thái thái có chút âm lãnh đanh nhìn mình, bất giác cong môi cười gằn, miệng lại nói: “Được, Đại bá mẫu nghĩ rất chu đáo, không biết bao giờ xuất phát.”

Lúc này Đại thái thái mới cười nói: “Không gấp, trước tiên ta phải cho người chuẩn bị xe ngựa và đồ trả lễ, ít nhất cũng tới chiều mai mới lên đường, bây giờ ba người các con theo ta cùng nhau dùng cơm đi.”

Nói xong liền gọi Kim Yến, sai người bày cơm.

Ba người Lý Thanh Ca liền đứng lên, đi theo Đại thái thái đến phòng dùng cơm.

Bữa trưa này ăn cũng khá vui vẻ, trong lúc ăn thỉnh thoảng Cao Vân Bình nói chuyện cười đùa với Đại thái thái. Tuy rằng toàn là những câu chuyện thô bỉ, nhưng Đại thái thái cũng nể mặt cười hai lần, đồng thời ban thưởng cho nàng vài món đồ.

Cao Vân Bình vô cùng vui sướng, sau khi nhận đồ xong còn dương dương tự đắc hướng về Lý Thanh Ca giơ lên, bộ dáng hả hê.

Lý Thanh Ca âm thầm cười gằn, Đại thái thái chính là một con rắn độc, đồ của rắn độc cho ngươi cũng dám nhận? Muốn chết sớm sao?

Ăn cơm xong, đám người lại vui vẻ cười đùa thêm một hồi, đến khi Đại thái thái thấy mệt mới thức thời xin cáo lui.

Chỉ là, Cao Vân Bình sắp đi lại bị Đại thái thái giữ lại, nói là lần trước nàng xoa bóp rất thoải mái, muốn nàng giúp mình xoa bóp.

Có thể lấy lòng Đại thái thái, dĩ nhiên Cao Vân Bình rất vui vẻ tình nguyện, liền hùng hục ở lại làm việc.

Lý Thanh Ca về Hà Hương viện, chuẩn bị đồ đạc để ngày hôm sau đi Phổ Tế tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.