Độc Thiếp

Chương 57: Chương 57: Giận dữ




Một câu không nặng không nhẹ, không đầu không đuôi của Lý Thanh Ca như một đòn nặng nề đánh vào người Đại thái thái, làm cho bà mềm nhũn cả người, mắt nổ đom đóm, bà liếc nhìn cái khay đồ vỡ lần nữa, lập tức tim gan phèo phổi đều đau nhức.

Chẳng trách nhìn quen mắt như vậy. Tất cả đều là bảo bối của bà, mỗi một món đều rất quý, trong đó còn có vài món là của hồi môn từ nhà mẹ đẻ mang đến.

Chưa nói đến từng món đều là trân phẩm, cho dù đem đi bán thì cũng phải được năm mươi vạn lạng bạc là ít, trong đó có một đóa Mẫu đơn phú quý được điêu khắc từ bạch ngọc do đại sư phụ đồ ngọc Diệu Không chế thành, vô cùng quý giá, không phải có tiền là mua được.

Nghĩ tới đây, tim của Đại thái thái lại bắt đầu đau, giống như bị dao đâm vào, không kềm được, bà quét ánh mắt khiếp người về Dung ma ma.

“Rốt cuộc… là có chuyện gì?” Rõ ràng lửa giận ngút trời, nhưng lời này của Đại thái thái thốt ra, ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi thì chỉ còn cảm giác vô lực suy yếu, bao nhiêu đồ tốt như vậy cứ thế mà vỡ nát sao? Có ai mà không đau lòng chứ?

Dung ma ma chạm tới ánh mắt của bà, hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng ngã quỵ dưới đất: “Thái thái, lão nô đáng chết, là… là nha đầu chết tiệt Kim Chi, nếu không phải nó đẩy nô tì thì nô tì cũng sẽ không đụng vào giá đỡ.”

“Đại bá mẫu, ngài đừng nóng giận, Dung ma ma và Kim Chi không cố ý đâu.” Lý Thanh Ca cũng lên tiếng năn nỉ, “Cũng chỉ vì đồ đạc quá hỗn loạn, Kim Chi không cẩn thận bị té, kết quả lại đẩy Dung ma ma một cái, lúc đó Thanh Ca cũng có mặt, nhìn thấy rõ ràng, con nghĩ có lẽ mọi người còn muốn đi nơi khác kiểm tra nên mới vội vàng, trong lúc đó làm ra sai lầm, kính xin Đại bá mẫu bỏ qua cho họ một lần.”

Ngươi biết cái gì? Đại thái thái suýt nữa đã bật ra lời này, đáy mắt lóe lên hàn quang rồi biến mất.

Ánh mắt bà nhìn như ôn hòa, nhưng nét cười nơi khóe môi đã đông lạnh, bà cứ nhìn Lý Thanh Ca không chớp mắt, làm như đang chăm chú nghe nàng nói chuyện, thật ra trong lòng chỉ hận không thể xét nát Lý Thanh Ca ra.

Nếu không phải…

Nghĩ tới đây, trong lòng Đại thái thái rất hối hận, vốn dĩ đem mấy bảo bối đó đặt trong Hà Hương viện là vì bà muốn đẹp mặt một chút thôi, dù sao cũng là đồ trong kho, đặt ở đâu cũng vậy, Lý Thanh Ca là người mới tới sẽ không dám làm hư. Huống hồ cho dù là vô ý làm hư bà cũng sẽ bắt bồi thường đầy đủ.

Nhưng tuyệt không ngờ tới lại chính là nô tài của mình làm hỏng, không chút liên quan gì tới Lý Thanh Ca, điều này làm sao bà cam tâm được?

Lẽ nào, bao nhiêu đồ đạc cứ vậy mà bị vỡ vô ích hay sao?

“Có tra ra được cái gì không?” Đại thái thái nghĩ đến chuyện này, trầm giọng nói.

Dung ma ma lộ vẻ mặt sầu khổ, lắc lắc đầu “Lão nô không tra được gì.”

“Khốn kiếp.” Đại thái thái không nhịn được quát to, không tra ra được gì, tự nhiên làm hại bà tốn mấy mươi vạn lượng? Lão nô này muốn chết hay sao?

Hạ Chi Hà nghe một lúc cũng đã hiểu rõ ràng mọi chuyện, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ là mấy câu lúc sáng mình nói với Đại thái thái đã có tác dụng, nên mới sai Dung ma ma đi lục soát, chỉ không ngờ là xảy ra sai sót.

Nàng nghe lời đoán ý, lại nhìn những mảnh vỡ kia, cũng biết toàn là đồ quý, mà đối với người yêu tiền như mạng Đại thái thái này mà nói thì chẳng khác gì cắt da cắt thịt bà.

Nếu không thể đè lại việc này xuống, chỉ sợ ngày sau Đại thái thái sẽ vì chuyện này mà trút giận sang cả mình.

Tâm tư xoay một cái, đôi mắt thu thủy xinh đẹp dịu dàng của Hạ Chi Hà liếc về phía Lý Thanh Ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.