Độc Thiếp

Chương 79: Chương 79: Lành ít dữ nhiều




“Tiểu thư.” Túy Nhi đóng cửa phòng, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người biết đêm nay nô tì thấy gì không?”

Lý Thanh Ca liếc nàng một cái, đi thẳng tới bên giường, thả nửa người lên giường nói: “Nửa đêm không ngủ, chạy đến hỏi ta chuyện này sao?”

Túy Nhi vẫn không giảm hứng thú, ngược lại đi đến gần, hạ thấp âm thanh, giọng điệu quái dị: “Tiểu thư, Hồng Hỉ đi đến viện của Đại thiếu gia rồi.”

“Ồ?” Chuyện này Lý Thanh Ca đã đoán được từ trước, nhưng xảy ra vào đêm nay thì nàng không ngờ tới được.

Vốn tưởng rằng Lý Thanh Ca nghe vậy, không giận đến giơ chân thì cũng phải biến sắc, nhưng mà nàng chỉ không hề có cảm xúc gì mà ồ một tiếng, vậy là ý gì? Nghe không hiểu lời mình sao?

Dĩ nhiên Túy Nhi có chút thất vọng với thái độ của Lý Thanh Ca, không khỏi cao giọng nói: “Tiểu thư, Hồng Hỉ đã tới phòng của Đại thiếu gia, hơn nữa đến giờ còn chưa trở lại.”

“Có lẽ Đại thiếu gia giữ nàng ta lại có việc.” Ánh mắt Lý Thanh Ca thay đổi, miệng vẫn tùy ý đối phó Túy Nhi, nhưng trong lòng nàng đoán được Hồng Hỉ chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Cao Dật Đình kia là người nào? Người khác có lẽ không biết, nhưng mà trải qua hai kiếp, nàng nhìn rất rõ, cho dù hắn khoác một cái túi da tuấn tú nhã nhặn, nàng vẫn có thể nhìn ra bên trong đó chẳng qua chính là một con ác quỷ.

Ngày hôm nay, Cao Dật Đình gặp quá nhiều đả kích, tiệc sinh nhật đang yên đang lành bị hủy thì cũng thôi, ngay ở trước mặt nhiều người như vậy bị mất mặt, nữ nhân yêu thương lại bị hủy dung, một bụng oan ức và oán hận của hắn không có chỗ phát ra, đúng lúc này, Hồng Hỉ lại điếc không sợ súng mà tìm đến cửa.

Hừ, bởi vì ngày thường Cao Dật Đình làm ra bộ dáng đạo mạo giả vờ, cho nên hắn cũng sẽ không để cho việc này xảy ra, huống hồ hôm nay…

Cho nên, đêm nay chỉ sợ là Hồng Hỉ sẽ đi không trở lại.

Túy Nhi xạm mặt lại, ai cũng đoán được là Đại thiếu gia giữ Hồng Hỉ lại, nhưng mà, có việc sao? Rốt cuộc là “việc” gì, rất dễ khiến người ta nghĩ đến chuyện không hay, lẽ nào tiểu thư không ngại sao?

“Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, Hồng Hỉ lại là một cô nương, đến phòng Đại thiếu gia cũng không được tốt lắm.” Túy Nhi chậm rãi nói, vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lý Thanh Ca, trong lòng nghĩ, nàng nói rõ như thế, cho dù tiểu thư ngớ ngẩn thì cũng phải hiểu được chứ.

Lý Thanh Ca hơi nhướng mày, liếc Túy Nhi một cái, “Nếu ngươi hiếu kỳ chi bằng tự mình đi tìm hiểu.”

“Ạch…” Mặt Túy Nhi đỏ lên, cái chuyện rình mò này nàng sẽ không làm đâu.

Nhưng mà tiểu thư thật sự không để ý sao? Hay là quá khó chịu đến mức không còn cảm giác?

Đột nhiên, Túy Nhi có cảm giác khổ sở dùm cho Lý Thanh Ca, một Hạ Chi Hà đã không rõ ràng rồi, còn thêm một Hồng Hỉ, tiểu thư nha, làm sao lại khổ như vậy chứ?

Giờ khắc này Lý Thanh Ca đã cởi áo, tiến vào trong giường, thấy Túy Nhi còn sững sờ đứng một bên, mặt chau mày ủ, không khỏi lắc lắc đầu cười nói: “Thôi, ngươi cũng đừng về nữa, cứ ở đây với ta, khỏi mắc công lại suy nghĩ lung tung.”

“Uhm.” Túy Nhi nghe nói vậy thì kích động gật đầu, vội cởi áo khoác, tháo giầy, bò lên giường.

Nằm xuống bên cạnh Lý Thanh Ca, tâm tình Túy Nhi lập tức bình ổn đi nhiều: “Tiểu thư, người thật tốt.” Âm thanh nàng hơi cứng ngắc, tựa hồ còn mang theo cảm giác buồn ngủ.

Lý Thanh Ca cười nhẹ, không lên tiếng, chỉ thoáng nghiên người đắp mền lại cho nàng.

“Tiểu thư.” Túy Nhi bị hành động này của nàng làm cho cảm động đến rối tinh rối mù, một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng, nàng vươn mình ôm lấy cánh tay Lý Thanh Ca: “Tiểu thư còn nhớ không, năm xưa khi nô tì được phu nhân đưa về phủ, mọi người đều cho rằng nô tì không sống nổi, chỉ có người, mỗi ngày đều ăn ngủ chơi cùng nô tì, hoàn toàn không xem nô tì là người sắp chết, khi đó, buổi tối đi ngủ người cũng đắp mền cho nô tì như vậy…”

Nói tới đây, trong lòng Túy Nhi đau xót, cổ nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Nàng là cô nhi, khi bắt đầu nhớ được chuyện thì đã chỉ có một mình.

Nàng không cha không mẹ, không bằng hữu, chỉ có một lão gù xem như chăm sóc cho nàng.

Lão gù là ăn mày, bởi vì lưng rất gù, giống như mọc một cái mụn ngọt, cho nên mọi người gọi hắn là Lão gù.

Thật ra, Lão gù cũng không quá già, chí ít, tóc của hắn chưa có một sợi bạc nào.

Lão gù cũng là người sạch sẽ nhất trong đám ăn mày, mỗi ngày đều thấy hắn đến bờ sông rửa mặt, chỉ là, hắn lại không cho phép nàng rửa.

Lão gù nói, nàng sẽ không làm ăn mày quá lâu, vì nàng còn có nương.

Lão gù nói đã từng gặp mẫu thân nàng, đó là một nữ tử quý khí rất xinh đẹp, mỗi khi nói đến đây, vẻ mặt của hắn mang theo một vẻ mê luyến giống như mộng ảo, mà nàng lại rất xem thường, nhổ nước bọt vào hắn, cười nhạo hắn là muốn nữ nhân đến điên rồi.

Lão gù nhìn bộ dạng của nàng, không nhịn được mà lắc đầu, nói nàng không được đẹp bằng một nửa mẫu thân nàng.

Hả…

Sau đó, một trận ôn dịch kéo tới, Lão gù chết rồi, nàng canh giữ bên thi thể ba ngày ba đêm.

Sau đó, tiến vào Lý phủ, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, đó là lần đầu tiên từ khi nàng sinh ra, nàng được nhìn thấy dáng vẻ của mình.

“Túy Nhi…” Lý Thanh Ca nghiên người sang, nhìn thấy ánh mắt đầy nước của nàng, trái tim co rút lại.

Thì ra, nàng đều nhớ.

Năm đó, nương và cha đi khu bệnh dịch cứu người, mang về một hài tử tuổi tác tương đương mình, đó là Túy Nhi.

Lúc đó, nàng gầy nhỏ khô héo, lại như cọng cỏ khô ven đường bị ánh nắng thiêu cháy.

Nương giao nàng ta cho mình.

Cho tới nay, ngoại trừ một năm đầu tiên được đưa về Lý phủ nàng không chịu nói chuyện ra, thì sau đó Túy Nhi lại trở thành một đứa nhỏ nói nhiều vô cùng.

Nàng cho rằng nha đầu này đã quên đi quá khứ, cho nên mới có thể sống vui vẻ như vậy.

Nhưng giờ khắc này, nhìn nước mắt của Túy Nhi, nàng đột nhiên hiểu rõ.

“Túy Nhi, xin lỗi, mấy năm nay ta…” Nghĩ đến kiếp trước Túy Nhi chết thảm, trong lòng Lý Thanh Ca cực kỳ đau đớn và áy náy, nha đầu này tin cậy và ỷ lại mình như vậy, nhưng mà đời trước, nàng lại bỏ mặc nàng ta.

“Tiểu thư, người nói Hồng Hỉ và Đại thiếu gia bây giờ đang làm gì?” Giữa lúc Lý Thanh Ca đang tự trách thì đôi mắt Túy Nhi đảo một vòng, không đầu không đuôi hỏi một câu.

Lý Thanh Ca hơi sững sờ, liền nhìn thấy Túy Nhi lau nước mắt sau đó kiên quyết nói: “Tiểu thư, nếu người không ngăn lại, Túy Nhi thật muốn lôi nha đầu chết tiệt Hồng Hỉ kia ra ngoài, lột hết quần áo, cho ả xấu hổ đến chết, đúng là vô sỉ.”

Càng nói càng lạc đề rồi.

Lý Thanh Ca cười khổ, trong lòng vừa buồn vừa đau, nhưng vì câu nói này của Túy Nhi mà cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

“Được rồi, nói ra rồi thì thôi, nếu Hồng Hỉ có thể được Đại thiếu gia yêu thích thì đó cũng là số mệnh của nàng ta.”

Túy Nhi nhất thời kinh sợ nhìn Lý Thanh Ca: “Tiểu thư, tâm địa Bồ tát này của người khi nào thì mới chịu thay đổi đây?”

Tâm địa Bồ tát? Lý Thanh Ca nghe nói chỉ cảm thấy trào phúng vô cùng? Nàng bây giờ vẫn còn là tâm địa Bồ tát sao? Trái tim của nàng đã sớm bị thương đến trăm ngàn chỗ, sớm bị quăng vào Địa Ngục, nhiễm phải nọc độc.

“Ngủ đi.” Nàng xoay lưng lại Túy Nhi, nàng sợ, sợ Túy Nhi nhìn thấy thù hận và thâm độc trong đôi mắt nàng.

Thật ra, cô gái có tâm địa Bồ tát trong miệng Túy Nhi kia, đã chết rồi, chết rồi.

Mà nàng…

Không thể quay về như trước được nữa, không thể được nữa…

--- ------ ------ ------ --------

Sáng hôm sau, trời vừa sáng Lý Thanh Ca đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

“Tiểu thư, nô tì đi xem sao.” Túy Nhi thấy Lý Thanh Ca đứng dậy cũng vội đứng lên theo, nhanh nhẹn mặc quần áo vào.

Lý Thanh Ca tựa ở đầu giường, nhắm hai mắt lại, muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa. Tối hôm qua sau khi nói chuyện với Túy Nhi xong nàng lại không ngủ được, cứ trằn trọc trở mình, chỉ vừa ngủ được một lúc thì bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, giờ khắc này đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

Túy Nhi mở cửa liền thấy Thúy Xảo đứng chặn trước cửa, mà Trương thị mặt mày lo lắng cứ đòi đi vào.

“Trương ma ma, bà chờ một lát đi, tiểu thư còn chưa dậy, bà làm sao vào được? Nếu tiểu thư trách tội thì bà gánh vác nổi sao?” Thúy Xảo đưa tay ngăn Trương thị, những ngày này nàng nhìn ra được, bề ngoài Lý Thanh Ca đối đãi với mẹ con Trương thị khá lịch sự, nhưng cũng không thân thiết, hơn nữa hành vi của mẹ con Trương thị cũng khiến người ta chán ghét, cho nên khi nói chuyện nàng cũng không thèm khách khí.

Gương mặt tròn trịa của Trương thị tái mét, tức đến run rẩy: “Ngươi là cái thá gì, cho dù là Lão thái thái phái tới thì cũng phải biết lễ nghĩa chứ? Dù gì ta cũng là nhũ mẫu của tiểu thư, hầu hạ tiểu thư lớn lên, bây giờ ta có việc cần bẩm báo, nha đầu chết tiệt ngươi dám cản ta sao? Hừ, mau tránh ra đi, nếu không đừng trách ta ỷ lớn tuổi bắt nạt ngươi.”

“Hừ.” Thúy Xảo cười gằn, hai tay chống vào eo: “Ỷ lớn tuổi? Ta không sợ thì sao, đừng nói là bà ỷ vào việc đút sữa cho tiểu thư được vài ngày mà lên mặt, cho dù bây giờ bà đi bẩm báo với Lão thái thái, Đại thái thái thì ta cũng không sợ. Chủ tử còn đang nghỉ ngơi, bà muốn gặp là gặp, không lẽ chủ tử phải nghe lời bà sắp xếp hay sao?”

Nét mặt già nua của Trương thị như biến thành màu gan heo, bà bước hai bước lên bậc thềm, trực tiếp muốn đẩy Thúy Xảo ra, miệng la hét: “Bây giờ ta không rảnh tính toán với người, chờ ta bẩm báo với tiểu thư…”

“Bà già này làm gì vậy? Muốn động thủ với ta sao?” Thúy Xảo cười lạnh, xô bà ra: “Hừ, uổng cho bà hầu hạ tiểu thư lớn lên, cũng xem như là người cũ, không lẽ một chút quy củ cũng không hiểu? Nơi này là khuê phòng của cô nương, một ma ma hầu hạ bên ngoài cũng có thể tùy tiện vào sao?”

“Ta…” Trương thị bị lời này chọc cho tim gan đều đau, trước đây khi ở Lý phủ, khuê phòng của Lý Thanh Ca bà muốn vào là vào, bây giờ đến Cao phủ, bà lập tức bị biến thành một lão ma ma, giống như những lão phụ nhân làm việc nặng bên ngoài, không được xem trọng nữa.

Thúy Xảo nhìn vẻ mặt bà không tốt, cười lạnh một cái, vừa muốn nói thêm mấy câu chế nhạo thì bị Túy Nhi từ phía sau đi tới cắt ngang.

“Chuyện gì xảy ra?” Túy Nhi vừa buộc đai lưng vừa đi tới: “Sáng sớm đã náo động rồi, có để cho người ta ngủ hay không?”

“Túy Nhi, tiểu thư dậy chưa?” Trương thị không thèm để ý đến giọng điệu cáu gắt của nàng, trực tiếp hỏi.

Túy Nhi tức giận liếc bà một chút: “Các người cãi nhau như vậy, còn ngủ được sao?” Nói xong, lại bất nhã mà ngáp to một cái.

“Tiểu nha đầu chết tiệt ngươi là tuổi heo, chỉ cần ngủ thì cho dù bị thiên lôi đánh chưa chắc ngươi thức nữa.” Trương thị xem thường nhìn nàng một cái, nhưng giờ này không phải lúc để cãi nhau, cho nên bà vừa trách xong lại nói: “Nếu tiểu thư dậy rồi thì ngươi đi thông báo cho ta một cái, nói ta có việc bẩm báo.”

“Có việc?” Túy Nhi mạnh mẽ trừng bà một cái, torng lòng nghĩ thầm, chắc không phải là tiện nhân Hồng Hỉ kia được Đại thiếu gia yêu thích, bây giờ đến đòi người với tiểu thư chứ?

“Bà chờ đi, ta vào thông báo đã.”

Trương thị hừ một tiếng, sau đó lo lắng nhìn trời, hôm qua bà vừa từ Phổ Tế tự về, rất là mệt mỏi, trời vừa tối đã đi nghỉ ngơi. Nhưng mà, giữa lúc mơ hồ dường như nghe được tiếng Hồng Hỉ kêu thảm thiết, bà sợ đến tỉnh giấc, lúc này mới biết trời đã sáng, nhìn sang giường của Hồng Hỉ thấy chăn nệm chỉnh tề, sờ vào thấy rất lạnh, hiển nhiên là chưa từng được động tới.

Lúc này Trương thị mới lo lắng, nữ nhi của bà không về, bà tìm suốt nửa ngày cũng không ai nói là gặp được nó, bà mới không thể không tìm đến Lý Thanh Ca.

“Tiểu thư, Trương ma ma đến rồi.” Túy Nhi vừa tiến vào liền vội vã nói.

“Có chuyện gì?” Lý Thanh Ca hững hờ nhướng mắt lên, tựa hồ cũng không có ý định thức dậy.

“Chỉ sợ là chuyện của Hồng Hỉ.” Túy Nhi đi lên phía trước, lấy y phục ở trong tủ quần áo đưa cho Lý Thanh Ca, tiếp tục nói: “Tiểu thư, nô tì thấy, có thể là hôm qua Hồng Hỉ đã được Đại thiếu gia yêu thích, cho nên trời vừa sáng Trương ma ma đã đến đây khoe khoang, tám phần là còn muốn nhờ người làm chủ, cầu xin Đại thái thái tác thành, sau đó để Đại thiếu gia thu Hồng Hỉ.”

“Ồ.” Lý Thanh Ca ngồi trên giường, vừa mặc áo vừa nghe nàng nói chuyện, lại nở nụ cười bí ẩn, để Đại thiếu gia thu Hồng Hỉ? Ha, đúng là tính toán rất được.

Cao Dật Đình kia tất nhiên là không vừa mắt một nô tì đê tiện như Hồng Hỉ, như vậy, để nàng ta đi chọc tức hắn cũng không tệ.

Còn về Hồng Hỉ sao? Nếu thật sự đi theo Cao Dật Đình, chỉ sợ là phúc hay họa thì còn phải trông chờ vào vận may của chính mình.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Lý Thanh Ca thấy tỉnh táo tinh thần, chuyện thú vị như vậy nàng rất muốn đi nghe, thậm chí trong đầu nghĩ đến, nếu Hạ Chi Hà nghe được chuyện này sẽ có phản ứng gì? Đúng rồi, còn có Lý Bích Như, nàng có nên tác thành luôn không? Mới không phụ lòng nàng ta hao tổn tâm trí trà trộn vào Cao phủ.

“Tiểu thư.” Túy Nhi ngạc nhiên, hầu như là trợn mắt há mồn nhìn chằm chằm Lý Thanh Ca, miệng lúng búng nói: “Tiểu thư, không phải người tức giận đến hồ đồ rồi chứ? Sao còn cười được?”

“Không cười chẳng lẽ khóc sao?” Lý Thanh Ca ăn mặc chỉnh tề, mang giày vào, dặn dò: “Để Trương ma ma đi vào.”

“Tiểu thư.” Túy Nhi không nghe theo, “Tiểu thư đã nghĩ ra sẽ đối phó thế nào chưa?” Lỡ như lão yêu bà kia thật sự năn nỉ tiểu thư đi nói với Đại thiếu gia thu Hồng Hỉ, lại lấy chuyện gạo nấu thành cơm để áo chế nàng, tiểu thư tính tình hiền lành nhất định sẽ đồng ý.”

Haiz, bản thân còn chưa xuất giá đã phải nạp thiếp cho hôn phu rồi, thiên hạ này còn có nữ nhân khờ hơn tiểu thư hay sao?

Ứng phó? Lý Thanh Ca nghe lời của nàng, chỉ muốn cười lên, vì lý do Trương thị tìm nàng sẽ không như Túy Nhi nói. Nếu Hồng Hỉ thật sự được Đại thiếu gia yêu thích, bọn họ giấu nàng còn không kịp, làm sao lại chủ động đến tìm nàng?

Tìm nàng, nhất định là Hồng Hỉ xảy ra chuyện.

“Ngươi đi đi, ta tự có chủ trương.” Lý Thanh Ca nói.

“Dạ.” Túy Nhi chu cái miệng, có chút bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Trương thị vội vã tiến lên: “Thế nào?”

Nhìn bà nôn nóng như vậy, Túy Nhi càng chắc chắn thêm nghi ngờ của mình, trong lòng hừ lạnh, thật không biết xấu hổ, lén lút quyến rũ hôn phu của tiểu thư, bây giờ còn dám tìm đến cửa? Đúng là không biết xấu hổ…

Mày liễu dựng đứng, Túy Nhi liền thở phì phò hứ Trương thị một cái: “Gấp cái gì? Tiểu thư vừa dậy, cũng phải rửa mặt chải đầu rồi mới gọi bà được, bà cứ chờ đi.”

Nói xong liền gọi Thúy Xảo, hai người một người thì đi lấy nước rửa mặt, một người thì hầu hạ Lý Thanh Ca chải đầu.

Bỏ mặt Trương thị tức giận đứng đó, mặt mày đen thui, đỉnh đầu muốn bốc khói: “Đám chết tiệt này, sớm muộn cũng có một ngày cho các ngươi biết tay…”

Lúc Thúy Xảo tiến vào, Lý Thanh Ca liền biết Túy Nhi “giả truyền thánh chỉ”, bất quá nàng cũng không ngại, loại người như Trương thị, làm cho bà ta giảm bớt nhuệ khí cũng tốt.

Chờ rửa mặt xong xuôi, lại ăn điểm tâm, Túy Nhi mới chậm rãi đi ra, nhìn thấy Trương thị vẫn đứng đó như cọc gỗ, cả người nóng nảy như lửa thiêu, trong lòng nàng xì cười một cái, hừ, lão yêu bà, ai kêu ngươi xấu xa…

Nhưng mà, trên mặt nàng vẫn bày ra một bộ dáng đứng dắn, Túy Nhi nâng cằm lên, hừ với Trương thị: “Gọi bà đấy, vào đi.”

Gương mặt căng thẳng của Trương thị cuối cùng cũng giãn ra một chút, mặc kệ sắc mặt chán ghét của hai nha đầu bên cạnh, bà vội vã nhào vào trong phòng Lý Thanh Ca. Có lẽ vì đứng quá lâu, hai chân bị tệ, vừa mới cất bước thì cả người lảo đảo, chân lệch một cái, cả người xụi lơ dưới đất.

“Ối…” Bà gào lên một tiếng đau đớn, nằm dài dưới đất không đứng lên được.

Thúy Xảo và Túy Nhi liếc nhìn, lại ôm bụng cười ha hả.

Trương thị tức giận muốn mắng chửi, nhưng hai chân tê rần không cử động được, cuối cùng, vẫn là Thu Dung nhìn thấy, đỡ bà lên.

Mãnh mẽ trừng mắt nhìn hai người, Trương thị khập khiễng đi vào phòng Lý Thanh Ca.

“Tiểu thư, không xong rồi.” Vừa đẩy cửa ra, Trương thị đã vội vàng hô to.

Lý Thanh Ca ngồi trên ghế, lập tức nhíu chặt lông mày: “Chuyện gì, sao ma ma lại kinh hoảng như vậy?”

Trương thị kéo đôi chân không còn cảm giác, vội tiếng lên nói: “Tiểu thư, chuyện rất nghiêm trọng, nha đầu Hồng Hỉ mất tích rồi.”

“Mất tích?” Đôi mắt Lý Thanh Ca lóe qua tia sáng hắc ám, trong lòng có vô số suy đoán, nhưng mà, mỗi một suy đoán đều dẫn đến kết quả là Hồng Hỉ lành ít dữ nhiều.

Dĩ nhiên, nàng không cho là Cao Dật Đình sẽ điên cuồng đến mức giết người, nhưng đêm qua Hồng Hỉ cũng sẽ chịu không ít tội.

“Đúng vậy, tối qua lão nô ngủ say, cũng không biết nha đầu kia đi đâu mất, vừa sáng thì thấy trên giường nó trống không, gọi mấy lần cũng không trả lời. Cuối cùng lão nô ra ngoài tìm, tìm khắp phủ cũng không thấy.” Trương thị cuống lên, trong mắt đã lấp lánh nước: “Tiểu thư, xin người làm chủ cho lão nô, lão chỉ có một đứa con gái này thôi.”

Lý Thanh Ca nhìn chằm chằm bà không chớp mắt, nhìn nước mắt trong mắt bà, đáy lòng lại âm u lạnh lẽo.

Đúng rồi, chỉ có một đứa con gái này thôi, đây mới là lời thật lòng của bà, nước mắt này mới đúng là chảy ra từ tận đáy lòng.

Nhớ kiếp trước, Trương thị luôn nói bên tai mình: “Tiểu thư, lão nô tự biết mình không xứng, nhưng tiểu thư là do một tay lão nô nuôi nấng, lão nô đã xem tiểu thư như con gái mình, trong lòng lão thì người chính là sinh mạng, thậm chí ngay cả nha đầu Hồng Nhi kia cũng không bằng. Cho nên, nếu nha đầu kia có điểm nào không biết lễ nghĩa, thì xin người nói cho lão biết, lão sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”

Hừ, nghe thật buồn cười biết bao.

Nhưng mà kiếp trước, lần nào Lý Thanh Ca cũng bị những lời nói này làm cảm động, sau đó dung túng cho hai mẹ con này, chuyện gì cũng nhường Hồng Hỉ, vì nàng cảm thấy, Trương thị là mẹ ruột của Hồng Hỉ nhưng lại tốt với nàng như vậy, cứ như là nàng đã cướp đi nương của nàng ta, cho nên, ở những chuyện khác nàng đều tận lực bù đắp cho Hồng Hỉ.

Giờ khắc này, thấy Trương thị khóc ròng cầu xin, Lý Thanh Ca chỉ cảm thấy trào phúng cực kỳ.

“Có lẽ là đi chơi ở đâu đó, Trương ma ma đi tìm là được rồi, cũng đâu thể có chuyện người đang sống sờ sờ lại biến mất được chứ.”

Trương thị thấy Lý Thanh Ca nói lời này là có ý mặc kệ, vội nói: “Không, tuy nha đầu kia ngày thường hơi ương bướng nhưng không thể nào lại cả đêm không về, lão nô sờ qua giường của nó, rất lạnh, chứng tỏ từ tối qua nó đã mất tích.”

“Ồ, có chuyện như thế?” Lý Thanh Ca giả vờ ngạc nhiên, sau đó từ từ đứng dậy, liếc nhìn Trương thị một chút: “Nếu như thế vậy thì gọi thêm vài người, chia ra đi tìm.”

“Dạ.” Trương thị không còn cách nào, cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó lại nói: “Kính xin tiểu thư hồi bẩm Đại thái thái một tiếng, dù sao ở đây cũng là Cao phủ, ngoại trừ Hà Hương viện chúng ta, những nơi khác cũng phải đi thông báo một tiếng, nếu không sẽ không dễ tìm.”

Lý Thanh Ca đáp lời: “Được, bà dẫn người đi tìm đi, ta sẽ đi nói với Đại bá mẫu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.