Độc Thiếp

Chương 82: Chương 82: Sợ đến tè ra quần




Một bóng đen bao trùm trước mặt, Cao Vân Dao sợ đến gào thét: “Ah, ngươi muốn làm gì? Tiện nhân, mau lấy ra, nếu dám làm bổn tiểu thư phỏng…”

“Suỵt, đừng kêu.” Lý Thanh Ca nhíu nhíu mày, đôi mắt đen óng toát ra vẻ không thích, “Muội muội đây còn chưa từng giết người, không ngại để ngươi trở thành người đầu tiên.”

Âm thanh trầm thấp kia như một bàn tay vô hình to lớn, hung ác chặn cổ Cao Vân Dao lại, trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy yết hầu khô rát khó chịu, đừng nói là kêu gào, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Cao Vân Dao sợ hãi nhìn chằm chằm Lý Thanh Ca, nhìn cả người nàng tỏa ra khí tức âm lãnh, lại nhỏ một giọt sáp nến nỏng bỏng lên trán mình, giọt sáp từ từ chảy xuống, tuy không nóng lắm nhưng hành vi này của Lý Thanh Ca khiến cho Cao Vân Dao thấy lạnh cả người, toàn thân căng thẳng như một sợi dây đàn.

Nàng sợ hãi muốn thét lên, nhưng mà cổ họng lại cứng đơ, làm thế nào cũng không phát ra âm thanh được, chỉ còn mấy tiếng ư ô nghẹn nghào, giống như đang khóc rưng rức: “Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi đã từng nghe nói tới đốt đèn trời chưa?” Lý Thanh Ca đứng thẳng người lên, ánh nến đỏ hồng chiếu lên gương mặt nàng, tạo nên một cái bóng mơ hồ, khiến ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm không lường được, nhưng không có một chút độ ấm nào.

Cao Vân Dao run lên, đốt đèn trời, dĩ nhiên là nàng biết, khi còn nhỏ nghe người ta nói, đó là một loại cực hình giết người man rợ của một bộ tộc hoang dã. Trước tiên quấn chặt lấy một người, sau đó nhúng dầu hỏa lên toàn thân người đó rồi đem đi đốt, cho đến khi cháy hết, rất thảm rất thảm.

Ba hồn bảy vía Cao Vân Dao như bị rút đi một nửa, toàn thân không còn chút sức lực nào: “Không, không…” Bên thân dưới tựa hồ có một dòng nước nóng tuôn ra, một luồng tanh tưởi mang theo một chút mùi khai nhanh chóng tản mát ra ngoài.

Trong nháy mắt Lý Thanh Ca đứng thẳng người lên, đứng ở đầu giường, mặt không hề cảm xúc nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sợ sao?”

“Ngươi?” Cao Vân Dao sợ đến tè ra quần, nàng chưa bao giờ chật vật và nhục nhã như vậy, giờ khắc này nàng hận không thể lột da Lý Thanh Ca, nhưng toàn thân nàng bị trói, hoàn toàn không phải đối thủ của nàng ta.

“Lý muội muội đừng đùa nữa được không? Tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ xin lỗi ngươi được không?” Nàng cố gắng đè nén tất cả thù hận trong lòng, chỉ hy vọng mình có thể bình yên vượt qua đêm nay, chỉ cần qua đêm nay nàng có thể có cứu viện. Đến khi đó, nàng nhất định phải băm tiện nhân Lý Thanh Ca này ra thành tám mảnh, à không, phải móc mắt của ả ra, cắt mũi miệng của ả, sau đó ném thi thể ra nơi hoang dã cho chó hoang ăn.

Lý Thanh Ca nhạy cảm nắm bắt được ánh mắt âm độc thù hận của nàng ta, lạnh lùng lắc đầu: “Không được.”

Cao Vân Dao lập tức ngây người, một luồng khí tức lạnh lẽo từ bàn chân chạy dọc theo toàn thân lên đến đỉnh đầu, tựa hồ, mỗi một sợi tóc của nàng đều dựng đứng lên.

Lý Thanh Ca, ả chính là kẻ điên…

“Ngươi, ngươi không thể, nếu ngươi dám giết ta, nương ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, còn đại ca nữa, huynh ấy sẽ không cưới ngươi, bọn họ…”

“Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm?” Mặt Lý Thanh Ca lộ ra vẻ châm iếm, sâu sắc thở dài, lại nói: “Huống hồ nếu ta muốn giết ngươi thì làm sao để cho họ biết được?”

Cao Vân Dao hoảng sợ, trong đầu hỗn loạn: “Không, đừng giết ta, ta không muốn chết…”

“Nhưng mà, nếu ngươi không thích đốt đèn trời thì ra dùng đao được không?” Lý Thanh Ca bày ra dáng vẻ thương lượng, nhưng không chờ nàng ta trả lời nàng đã trực tiếp đi tìm đao, nhưng mà tìm nửa ngày cũng chỉ tìm thấy một cây kéo trong ngăn tủ.

Nàng lấy cây kéo huơ huơ trước đôi mắt hoảng sợ của Cao Vân Dao, có vẻ áy náy mà nói: “Không có đao, Đại tỷ tỷ nhìn đi, cái này cũng được, ta chỉ cần cắt cổ họng của ngươi, không bao lâu sau ngươi sẽ thoát ly đau khổ.”

“Không, đừng mà, người đâu, giết người, giết người…” Kéo còn chưa vung lên Cao Vân Dao tựa hồ đã cảm giác được sự đau đớn khi vật sắc nhọn đó đâm vào cổ họng mình, nàng sợ đến gào thét, thân thể không ngừng vặn vẹo dưới lớp dây thừng. Gương mặt vốn đã không còn hình dạng người giờ đây lại bị nước mắt nước mũi làm cho mơ hồ, càng lúc càng khó coi.

Lý Thanh Ca vẫn giơ kéo lên, bình tĩnh nhìn nàng, chờ nàng la hét đến khàn giọng, chờ nàng la hét đến tuyệt vọng cũng không có ai đến cứu, mới lắc đầu thở dài: “Thế nào? Không ai đến hả? Ta đã nói là ngươi đừng hét, tiết kiệm sức lực đi, trên đường xuống suối vàng cũng có thể khỏe mạnh một chút.”

“Không, ta không muốn chết, ta không muốn chết…” Cao Vân Dao khàn giọng, đôi mắt nhìn nàng sợ hãi.

Lý Thanh Ca cười khổ: “Trên đời này không có ai muốn chết cả, trừ khi…” bị ép vào đường cùng, như nàng.

Cao Vân Dao không kềm được mà lắc đầu, chỉ sợ Lý Thanh Ca sẽ nhào tới: “Lý muội muội, cầu xin muội tha cho ta đi, sau này ta sẽ không dám mắng muội nữa, ta sai rồi ta không dám nữa đâu, muội muội đại nhân có đại lượng…”

“Muội muội?” Lý Thanh Ca nhướng nhướng mày, “Nương ta mà nghe được những lời này chỉ sợ sẽ tức giận đến nỗi phải leo ra khỏi mộ, từ khi nào thì bà ấy có một đứa con gái đáng buồn nôn như ngươi chứ?”

Cao Vân Dao nghe nói vậy thì lập tức lắc lắc đầu: “Ta nói sai, ta đáng chết, ta… ta xấu xí, ta thấp hèn, ta là tiện nhân, ta không nên mạo phạm ngươi, van xin ngươi nể tình đại ca của ta mà tha cho ta. Ta xin thề, sau này ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám làm khó ngươi nữa.”

“Đại ca ngươi?” Tia sáng lạnh lẽo lóe qua mắt Lý Thanh Ca.

“Đúng vậy.” Cao Vân Dao vội vã gật đầu, nước mũi cũng chảy thẳng vào miệng, khiến Lý Thanh Ca phải mở to mắt nhìn.

“Ngươi là hôn thê của đại ca ta, tương lai chính là đại tẩu của ta, chúng ta là người một nhà, dĩ nhiên là ta sẽ giúp ngươi. Cho nên cầu xin ngươi thả ta ra, chỉ cần ngươi chịu thả, ta đảm bảo sẽ giúp người đánh đuổi Hạ tiện nhân kia, những năm này ả độc chiếm đại ca ca, ta đã sớm nhìn ả không vừa mắt rồi.”

“Ồ? Nói như vậy thì giữ ngươi lại sẽ có ích nhỉ?” Lý Thanh Ca cười gằn, sau đó lại liếc nhìn ngọn nến đang cháy trên bàn.

“Có ích có ích, ta đảm bảo là có ta đây, sau này Cao gia không ai dám bắt nạt ngươi, ta…”

Cao Vân Dao còn chưa dứt lời đã thấy Lý Thanh Ca đi đến bên cạnh bàn, bỏ cái kéo xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện toàn thân ướt nhẹp mồ hôi. Nhưng mà, chưa kịp vui mừng vì sự thông minh của mình, lại thấy Lý Thanh Ca giơ cao ngọn nến.

Trái tim như nhảy vọt lên cuống họng.

“Lý muội… Lý cô nương, Lý tiểu thư, ngươi…”

Lý Thanh Ca lạnh lẽo âm trầm liếc nhìn nàng một cái: “Nói thật, đêm nay ta không định tha cho ngươi, nhưng mà bộ dạng của ngươi thật sự làm ta thấy ngán.”

Thôi vậy, thay vì để cho ả chết thoải mái, chi bằng làm cho ả biến thành một… quái vật.

Sau đó, nàng nhỏ vài giọt sáp nến lên trán Cao Vân Dao, nhân lúc sáp còn chưa khô lại, nàng đặt cả ngọn nến lên đó.

“Hu hu, ngươi làm gì vậy?” Cao Vân Dao sợ hãi đến biến sắc, đôi mắt run rẩy nhìn về phía trán mình, một ngọn nến nho nhỏ trong mắt nàng đã biến thành ngọn lực hừng hực, tựa hồ như sẽ lập tức thiêu chết nàng.

“Đừng nhúc nhích, cũng đừng la.” Lý Thanh Ca đưa ngón tay đặt lên môi, làm một tư thế không được nói. Sau đó, thỏa mãn nhìn ngọn nến trên trán Cao Vân Dao, tiếp tục nói: “Nếu không, để ngọn nến ngã thì người chịu tội sẽ là ngươi. Nếu ngã về phía trước thì mặt ngươi sẽ bị phỏng, ngã về phía sau, thì thứ duy nhất còn lành lặn trên người ngươi là tóc cũng sẽ bị thiêu sạch.”

Cao Vân Dao hít vào một ngụm khí lạnh, quả nhiên không dám cử động hay kêu la nữa, chỉ là, đôi mắt luôn nhìn về phía trên, luôn lo lắng ngọn nến kia sẽ thiêu chết mình. Còn nữa, từng giọt sáp nến nóng hầm hập cứ nhỏ xuống, lăn qua từng tấc da thịt, khiến trong lòng nàng không ngừng kêu khổ. Nhưng dù cho như thế, nàng vẫn phải hít thở cẩn thận từng chút một, có lúc muốn nuốt nước bọt cũng phải kìm nén, càng khỏi nói sự ngứa ngáy khó chịu khi chất độc phát tác cũng phải nhịn lại.

Sau khi Lý Thanh Ca sắp xếp cho Cao Vân Dao xong thì trực tiếp đi ra bên ngoài, đây là một gian phòng nhỏ cách vách, bình thường để cho bọn nha hoàn hầu hạ Cao Vân Dao ngủ.

Sau khi sống lại, mỗi buổi tối nàng rất khó ngủ, cho dù ngủ cũng sẽ không yên ổn, vô số ác mộng luôn khiến cho nàng sống không bằng chết.

Nhưng mà, nếu đã trùng sinh, nàng nhất định phải đối mặt.

Mặc nguyên y phục nằm lên giường, Lý Thanh Ca mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, trong ký ức, bóng dáng của con gái vẫn đang lặng yên ra vào không một tiếng động.

Con gái rất ngoan, trời vừa tối thì sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, cho dù con bé muốn chơi nữa, nhưng chỉ cần được ôm lên, đắp mền, nó liền biết đã đến lúc ngủ. Cho dù vẫn còn mở mắt nhưng vẫn không quấy khóc sau đó, con bé sẽ từ từ ngủ.

Giữa đêm mưa, nghe âm thanh tí tách ngoài cửa sổ giống như tiếng con gái đang gọi nàng.

Nàng trở mình, đặt gối ở trước ngực, những tưởng niệm kia bức ép nàng đến mức không thở nổi, đến mức muốn phát điên.

Con gái, ở thế giới bên kia, phải vui vẻ đó.

--- ------ ------ ------ ------ ---

Sáng hôm sau, khi Cao Vân Dao mở mắt ra, Lý Thanh Ca đã mang theo tươi cười đứng ở đầu giường. Nàng giật mình, thân thể run rẩy một thoáng, nhưng khi nhìn thấy Đại thái thái và một đám nha hoàn đứng ở phía sau Lý Thanh Ca thì nàng mừng như phát điên là kêu to: “Nương…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.