Độc Thiếp

Chương 62: Chương 62: Tặng lễ




Mấy ngày tiếp theo, Lý Thanh Ca hiếm hoi được thanh tĩnh theo ý nguyện, mỗi ngày ngoại trừ đến chỗ Lão thái thái thỉnh an thì ở lại Hà Hương viện dạy đệ đệ viết chữ đọc sách.

Phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Lão thái thái sai người đưa mấy món đồ tốt của mình đến, một cái bình phong nhỏ hình hoa cúc hoa lê, một cái đỉnh bằng đá đen Yên Đông, một ống đựng bút bằng bạch ngọc, đều là thứ bà yêu thích.

Lão thái thái làm vậy, Đại thái thái cũng không dám thất lễ, hôm sau liền dẫn người xem xét khố phòng, tự chọn một ít đưa tới, mặc khác, chăn đệm, màn che, màn cửa đều chọn cái mới đưa qua.

Ngay cả Hạ Chi Hà cũng đưa hai bồn cây cảnh đến.

Lý Thanh Ca nổi hứng cũng cùng mọi người thu dọn gian phòng.

Kiếp trước, nàng quá mức kham khổ, đời này, cho dù là vì chính mình, cũng quyết phải sống sung sướng một phen.

Chỉ là, những người đã kể trên thì không nói gì, ngoại trừ Lão thái thái, người khác có lòng hay không nàng tự hiểu rõ.

Không ngờ tới chính là, Cao Dật Hiên…

Tuy rằng từ sau đêm đó không thấy hắn nữa, nhưng trong Hà Hương viện này khắp nơi đều có bóng dáng của hắn.

Mỗi ngày, hắn đều sai người đưa đồ sang đây.

Hôm nay là son của Cẩm Tú phường, ngày mai lại là tượng đất từ Giang Nam đưa đến…

Nói chung, tất cả những thứ ăn chơi đều được Cao Dật Hiên đưa đến Hà Hương viện.

Ban đầu Lý Thanh Ca không chấp nhận, nhưng từ chối cũng vô ích, hôm sau hắn vẫn cho người đưa đến, liên tiếp mấy ngày như vậy, làm như nếu nàng không nhận thì hắn sẽ đưa đến cả đời.

Lại nghĩ đến tính cách nhìn không thấu kia của Cao Dật Hiên, vì sợ rắc rối Lý Thanh Ca đành nhận lấy, nhưng cảnh cáo không được đưa nữa, chỉ lấy một lần.

Cũng may, lần này Cao Dật Hiên chịu nghe lời, biết nàng nhận rồi thì sau đó trở nên yên tĩnh.

Bên phía Cao Vân Dao, nghe nói sau mấy ngày uống thuốc thì độc tố trên người đã giảm không ít, chỉ còn ít vết tích nhàn nhạt, nếu dùng son phấn dày một chút thì cũng có thể che lấp.

Cao phủ, nhìn có vẻ khôi phục lại bình thường.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như nước.

Bất tri bất giác, Lý Thanh Ca đến Cao phủ đã được một tháng, qua ba ngày nữa chính là sinh nhật mười tám tuổi của Cao gia đại thiếu gia Cao Dật Đình, có người nói, đến lúc đó mấy vị điện hạ thân thiết với hắn cũng sẽ đến Cao phủ.

Vì thế, từ một tháng trước Đại thái thái đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng vì chuyện của Cao Vân Dao mà bị trì hoãn.

Ngày hôm đó, ánh nắng tươi sáng, Lý Thanh Ca đến chỗ Lão thái thái thỉnh an.

Khi đến nơi, người trong phòng đang cười nói rất vui vẻ.

Thì ra, hôm đó Cao Vân Dao chưa chọn được vải, hôm nay Lão thái thái nhớ lại, liền đem tơ lụa trong khố phòng lấy hết ra, nói để các cô nương làm y phục.

“Lý muội muội, muội đến rồi, mau đến chọn vải đi, sắp đến sinh nhật Đại biểu ca rồi, muội phải ăn mặc đẹp một chút nha.” Hạ Chi Hà vừa nhìn thấy Lý Thanh Ca liền cười nói.

Lý Thanh Ca đi lên phía trước, nhìn qua số vải vóc đó, thở dài nói: “Thật là đẹp.”

Cao Vân Dao nghe nói liền vội vàng tiến lên: “Những thứ này đều là ta nhìn trúng, không được chạm vào.” Nàng xem thường nhìn Lý Thanh Ca, sau đó ôm hết mấy khúc vải màu sắng rựa rỡ trên bàn vào lòng, tuyên bố quyền sở hữu.

Mà Cao Vân Bình và Cao Vân Tuệ đang lựa chọn bên cạnh lại sững sờ, hiển nhiên là bất mãn với hành vi của Cao Vân Dao, nhưng lại không dám nói gì chỉ đành trút giận lên người Lý Thanh Ca. Hừ nếu không phải nha đầu quê mua này thì Đại tỷ tỷ sẽ không tức giận, những thứ này ít nhất có thể chia cho các nàng một ít.

Đối với việc này Hạ Chi Hà làm như bất đắc dĩ, chỉ đành ngượng ngùng cười với Lý Thanh Ca.

Lý Thanh Ca cũng không có ý kiến, tựa hồ không thấy sự căm ghét trong mắt người khác, nàng khẽ nhếch môi cười nhịu dàng: “Tỷ tỷ, đây là những thứ tỷ chọn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.