“Cái gì?”
“Chúng ta vừa rời đi không được bao lâu, ông ta đã bị giết chết. Lão đại, xem ra là có kẻ muốn đổ tội cho chúng ta rồi.”
Hoắc Lãnh nói.
“Bây giờ chắc chắn bọn họ đang lùng sục tìm chúng ta.”
“Được rồi. Tôi biết rồi.”
Nam Huyền Dạ lạnh lùng nói.
“Chú chuẩn bị đi.”
“Vâng.”
Cửa đóng lại, Nam Huyền Dạ chọn một cái áo sơ mi đen mặc vào, xắn tay áo lên, đôi mắt đen thẳm sâu hút không thấy đáy.
Mười chiếc ô tô đen trên đường lao với tốc độ nhanh vun vút, sau đó đỗ xịch lại trư1ớc cửa biệt thự của Nam gia. Kumagi-con trai của Đinh Húc, có bề ngoài cao lớn vạm vỡ, ánh mắt sắc lạnh, đầu đinh hùng hổ đi vào, đằng sau là hai mươi người mặc đồ đen nữa.
“Nam lão đại!”
Kunagi tông cửa đi vào, ở chính giữa căn phòng là Nam Huyền Dạ đang ngồi trên ghế da thoải mái, trông thấy có người đến cũng chẳng hề bất ngờ.
“Chuyện gì vậy?”
Anh đưa mắt nhìn Kumagi, làm sống lưng anh ta chợt lạnh toát.
“Nam lão đại, không ngờ anh giết người xong mà có thể nhởn nhơ thoải mái đến như vậy?”,
Nam Huyền Dạ cong khóe môi
“Kumagi, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng lời nói ra không thể nào nói bậy được đâu. Anh có bằng chứng gì mà dám bảo tôi giết Đinh Húc?”
Kumagi cười khẩy một cái, bảo thuộc hạ đem bằng chứng lên
“Nam lão đại, thế anh giải thích thế nào về cái này? Vật chứng giành giành ra đây anh còn chối cãi?!”
Kumagi ném khẩu súng còn dính máu xuống cái bàn trước mặt anh, khẩu súng đó có kí hiệu của Nam gia.
Nam Huyền Dạ mặt không đổi sắc nói
“Chỉ dựa vào một khẩu súng mà anh nói rằng tôi giết người? Anh có nhìn thấy hay không?”
Kumagi tức đến nỗi lồng ngực phập phồng
“Nam lão đại, anh đừng cố gắng chối cãi nữa, anh vừa đi khỏi thì cha tôi đã chết, đây chẳng phải là thương lượng không được nên ra tay giết người sao? Thế giới ngầm ai chẳng biết Nam lão đại anh lắm mưu nhiều kế?!”
Nam Huyền Dạ lạnh lùng cất tiếng
“Kumagi, tôi nói lại lần cuối, tôi không giết Đinh Húc.”
Kumagi lúc này đã vô cùng tức giận, chẳng nghe lọt tai câu nào. Cho dù thế lực của Nam Huyền Dạ có lớn hơn bang Rắn Đen thì mối thù giết cha này anh ta cũng không thể nào nuốt trôi được.
“Nam lão đại! Anh đừng quá ngông cuồng! Chuyện này tôi sẽ không bao giờ bỏ qua đâu!”
Kumagi rút súng ra, chĩa thẳng về phía Nam Huyền Dạ, thuộc hạ của hắn cũng ngay lập tức chĩa súng lại, hai bên cùng căng thẳng. Anh bấy giờ mới đứng dậy, nói
“Kumagi, chuyện này đúng là đang nhằm vào tôi. Nếu là tôi giết người thì tôi sẽ công khai, không bao giờ ném đá giấu tay, trốn chui chốn lủi như một con chó!”
“Còn nữa, tôi chỉ giết những kẻ đáng giết!”
Ánh mắt của anh lóe lên hàn khí nhằm thẳng vào Kumagi, anh ta chợt nuốt nước bọt. Nếu làm căng thì anh ta cũng không giữ được mạng sống, ban nãy đúng là giận quá mất khôn, bây giờ có rất nhiều thế lực đang lớn mạnh muốn tranh giành địa bàn với Rắn Đen, nghĩ lại thấy chuyện này đúng là không đơn giản.
“Vậy được. Nam lão đại, nếu anh đã nói thế thì trong vòng ba ngày phải tìm ra kẻ đã giết cha tôi. Nếu không thì tôi sẽ liều cả cái mạng này để báo thù cho ông ấy!”
“Được.”
Kumagi hạ súng xuống
“Đi!”
Mười chiếc xe ô tô lại phóng vù đi, lại trả cho Nam gia sự yên tĩnh của bóng tối.
“Hoắc Lãnh.”
Hoắc Lãnh đến gần anh.
“Chú đi điều tra đi.”
“Tuân lệnh lão đại.”
Sau khi Hoắc Lãnh đi điều tra chuyện của Đinh Húc, anh không trở về phòng mà một mình lái xe đi, trong người đã có sẵn hai khẩu súng.
Nam Huyền Dạ kín đáo bám theo xe của Kumagi, anh ta trở về nhà, anh đỗ xe ở một góc khuất kín đáo. Khoảng chừng nửa tiếng sau, một thuộc hạ của anh ta lúc nãy đi cùng đã lén lút ra ngoài, lên xe phóng đi.
Nam Huyền Dạ lại đi theo chiếc xe đó, giữ ở một khoảng cách an toàn, tên đó có vẻ rất cẩn thận, hình như đã phát hiện ra anh đi theo rồi nên muốn cắt đuôi.
Anh giả vờ rẽ sang một hướng khác đi lên cầu, chiếc xe đó ở dưới lập tức rẽ trái, hướng đó chính là địa bàn của bang Masada.
Khóe môi Nam Huyền Dạ cong lên thành nụ cười tàn nhẫn, trong nội bộ bang Rắn Đen có người của bang Masada, nhân cơ hội giết người để đổ lỗi cho anh. Đúng là một mưu kế hoàn hảo không chút sơ hở nào.
Anh lái xe đến gần địa bàn của bọn chúng, sau đó vứt xe ở lùm cây to gần đó, đi bộ vào bên trong.
Nam Huyền Dạ mặc áo đen, hành động lại nhanh nhẹn như báo. Bên ngoài quả nhiên có chiếc ô tô vừa nãy và người đứng canh, anh nhẹ nhàng không chút tiếng động lẻn ra từ phía sau bọn chúng, đánh ngất hai tên canh cổng.
Thủ lĩnh bang Masada là Oragi, ba mươi lăm tuổi, cả người cơ bắp vạm vỡ, áo sơ mi hở ra hình xăm kín người. Gương mặt anh ta là nụ cười gian xảo
“Bẩm lão đại, tên Kumagi đó có vẻ rất tức giận, lúc nãy đã đến Nam gia gây gổ một trận, nhưng Nam Huyền Dạ chỉ nói vài câu, anh ta đã nghi ngờ chuyện này.”
Oragi liếc đôi mắt sắc lạnh đến, sau đó đứng dậy, vỗ vai anh ta, nhanh như cắt đạp một cái vào bụng anh ta
“Phế vật! Bằng chứng đã rõ ràng như thế rồi. Còn không để bọn chúng chém giết lẫn nhau ư?!”
“Thuộc hạ bất tài! Xin lão đại tha mạng!”
Oragi kìm nén cơn giận lại, anh ta vẫn còn phải sử dụng đến, không thể giết được.
“Được...nếu thế thì ngươi hãy giết luôn Kumagi đi!”
“Sao ạ?!”
“Không dám?”
Oragi sắc lạnh hỏi.
“Thuộc hạ..thuộc hạ...”
Người quỳ bên dưới đã run rẩy.
“Đã đi được đến bước này rồi, ngươi còn sợ gì nữa chứ?”
Anh ta ném khẩu súng xuống
“Giết Kumagi đi rồi đổ tội cho Nam Huyền Dạ. “