Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 46: Chương 46: Nỗi đau mang tên tình yêu




Nụ cười trên môi anh càng sâu, mỗi khi anh đâm mạnh vào là eo cô lại cong lên. Cả người đã phản ứng mà đôi môi lại cắn chặt, ánh mắt cô chấp kiên cường chống lại anh.

“Bảo bối...anh xin lỗi...”

Nam Huyền Dạ hôn lên trán cô, sau đó không báo trước mà đâm mạnh vào. Thời Ninh hét lên một tiếng, đó không phải là ngón tay của anh!

Anh vừa đi vào đã cảm thấy cô thật khít, thật ấm nóng, khoái cảm trào lên bắt đầu luận động. Thân dưới của cô như hút chặt lấy anh, Nam Huyền Dạ sung sướng càng cuồng dã hơn, sự thâm nhập không báo trước này của anh đã làm cô đau đớn, nhưng rất nhanh cơn đau đã thay dần bằng khoái cảm.

“Ha...”

Anh thở mạnh ra một cái. hòa cùng với tiếng rên rỉ khó kìm nén của cô. Âm thanh ái muôi bên dưới không ngừng vang lên, ở trên anh tha hồ gặm cắn hai trái đào no tròn căng mịn, Thời Ninh lại rơm rớm khóe mi, tại sao anh cứ liên tiếp ép buộc cô như thế này...? Cảm xúc mà cô đã cố gắng chôn chặt bấy lâu lại như muốn tuôn trào ra lúc này...

“Bảo bối...bảo bối...”

Nam Huyền Dạ vừa thúc mạnh vừa gọi cô đầy âu yếm, vẻ mặt là dục vọng khó che giấu, đáng lẽ anh phải vui mừng vì đã tìm thấy cô, vì đã chiếm hữu được cô, nhưng tại sao ánh mắt của anh lại đau thương nhường này....?

“Anh yêu em.”

Câu nói đó như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, phút chốc lan ra, vỡ òa...

“Chát!“. Truyện Quân Sự

Gò má anh tức thì hằn lên dấu tay đỏ chói, Thời Ninh gằn giọng

“Đừng nói nữa!”

Cô đánh anh, trái tim cô cũng đau theo.

“Nam Huyền Dạ! Anh có biết yêu là gì hay không? Anh có biết đau khổ là gì hay không?! Hai năm trước anh lừa dối tôi đính hôn với người khác, hại tôi suýt chút nữa không còn lại gì, bây giờ anh lại còn bắt tôi quay trở lại đây, nhốt tôi ở ngôi biệt thự này! Căn bản anh không biết yêu một người là như thế nào!”

Cô đã quyết định rời khỏi đây rồi, vậy mà anh lại đưa cô trở lại, khơi dậy kí ức năm xưa.

Động tác của anh cũng dừng lại, cô nói xong lồng ngực bèn thở phập phồng. Ánh mắt anh tĩnh lặng không thể tả, ta như có quá nhiều nỗi đau đến nỗi anh đã chai lì với nó mất rồi.

“Đau khổ ư...? Đau khổ là khi em không còn ở bên cạnh anh nữa... là giữa hàng vạn người nhưng anh lại thấy trống rỗng vô tận! Đau khổ là khi bị đạn bắn vào người anh cũng không cảm thấy đau đớn bằng khi quay trở về ngôi nhà này mà không còn em ở đây! Đau khổ là trên thế giới này rõ ràng có nhiều người như thế mà anh lại chẳng thể tìm được một người nào khác giống như em...!”

Nam Huyền Dạ nói xong, một thứ nóng hổi bỗng rơi xuống gò má cô hòa cùng với giọt nước mắt cô lăn xuống...

“Bảo bối...anh không thể sống mà không có em.”

Anh thúc mạnh một cái, ôm chặt lấy cô rồi hôn vào đôi môi hằng nhung nhớ. Anh mặc kệ cô có hận anh, cô có ghét anh, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là hòa nhập cùng với cô để khỏa lấp đi nỗi cô đơn đau đớn của quãng thời gian qua.

Nỗi đau mà anh phải chịu gấp nhiều lần so với nỗi đau mà cô mang đến. Tình yêu của anh bất chấp, cuồng dại, cô hỏi anh biết yêu một người là thế nào hay không ư? Nam Huyền Dạ sẽ cho cô câu trả lời.

“Bảo bối.”

Anh rút ra khỏi người cô, chất dịch theo đó cũng trào ra. Anh với lấy khẩu súng đặt trên tủ đầu giường rồi nhét nó vào trong tay cô

“Nếu em đã hận anh như thế, giết anh đi, em sẽ được giải thoát.”

Khẩu súng trong tay cô lạnh như băng, cô kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt anh lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt anh thậm chí còn không chút xao động.

Bàn tay cô run run cầm lấy nó, hơi lạnh từ nó như tỏa ra truyền vào tận sâu trong tim cô. Khẩu súng chĩa thẳng vào nói ngực trái của anh, nơi trái tim anh đang đập.

Chỉ cần cô bắn một cái thì sẽ được giải thoát...

Chỉ cần cô bóp cò thì mọi chuyện sẽ kết thúc, sẽ không có Nam Huyền Dạ, sẽ không có quá khứ và đau khổ anh mang đến...

Nhưng...

“Cạch!”

Cô vứt mạnh nó xuống sàn, mắt đối mắt nhìn nhau, nếu như anh không phải là người cô yêu, thì cô có thể trách gì anh được đây...?

Thời Ninh nhắm mắt im lặng không nói gì nữa, mỗi khi nhắm mắt lại thì tất cả lại hiện lên rõ rệt, trông đêm tối mỗi khi tỉnh giấc cuối cùng cô phát hiện nước mắt đã không còn rơi nữa. Vậy mà khi gặp lại người đàn ông này, nỗi đau tưởng chừng như phai đi theo thời gian lại xuất hiện nhức nhối, giày vò cô...

Cô đã từng thử hận người đàn ông này, nhưng nụ cười của anh lại hiện lên ám ảnh tâm trí cô...

Nam Huyền Dạ ôm lấy Thời Ninh, dùng chính hơi ấm của mình để sưởi ấm cho cô. Hai thân thể cuối cùng cũng ôm chặt lấy nhau, không có bất cứ lời nói nào, chỉ đơn giản dùng hành động đơn thuần nhất để thể hiện tình yêu, nỗi khát khao mà cả hai người bọn họ đã đánh mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.