“Anh không vội.”
Bình thường Ôn Hạo luôn ra khỏi Ôn gia từ sớm, mà tòa biệt thự này của anh cô nhìn còn xa hoa hơn cả. chắc có lẽ anh phải bận rộn lắm.
Cô nói thế thì Nam Huyền Dạ đột nhiên nghĩ, tại sao không mang cô đi làm luôn nhỉ? Đúng là một ý tưởng tuyệt vời, ở bên cạnh anh, cô sẽ chẳng đi đâu được, cũng không bị ai bắt đi.
“Bảo bối.”
Anh nhấc cô lên ngồi lên đùi mình, cười nói
“Đi làm với anh nhé?”
“Đi với anh sao?”
Cô ngạc nhiên.
“Đúng.”
Anh khẳng định.
“Nhưng mà...hình như là không tiện lắm đâu.”
“Có gì mà không tiện?”
Thời Ninh nghĩ đâu ai đi làm mà mang theo bạn gái cơ chứ, hơn nữa cô đâu có biết gì, đến đấy chỉ tổ vướng tay vướng chân anh thôi.
“Tôi sợ sẽ làm phiền anh.”
Nam Huyền Dạ cầu còn không được, há có thể phiền?
“Không phiền. Không có em anh mới phiền.”
Anh ôm lấy cô cọ cọ, giả vờ tội nghiệp vô cùng.
Thời Ninh “Vậy...được.”
Anh vui vẻ ôm lấy cô rồi thơm một cái thật kêu vào má cô, Thời Ninh cũng muốn biết thêm về anh nhiều hơn nên cô mới đồng ý.
Thế là ăn xong Nam Huyền Dạ ôm eo cô ngồi vào trong xe Limousine, đến thẳng tập đoàn.
Tập đoàn Nam gia là tòa nhà cao nhất ở New York, cũng là tập đoàn kinh tế đứng đầu ở Mỹ. Sở hữu nhiều bất động sản và sòng bạc ở đây, Nam Huyền Dạ đích thị là hình mẫu bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền mà các cô gái hằng ao ước.
Thế mà cô gái nhỏ trong lòng này còn không biết anh giàu cỡ nào, cho tới khi đứng trước tòa nhà cao tầng chọc trời ở trước mặt, hàng dài người cúi chào khi anh và cô đi qua, Thời Ninh mới đoán được gia thế của anh thuộc hàng siêu khủng!
“Nam Huyền Dạ.”
Cô ngại ngùng đi bên cạnh anh, cho đến khi vào thang máy mới dám hỏi.
“Ơi.”
Anh hơi cúi người xuống ghé xuống gần cô, tạo thành tư thế ôm cô thân mật. Tim cô lại trật đi một nhịp, cố đè nén nó lại hỏi anh
“Anh làm gì ở đây vậy?”
“Nói một cách dễ hiểu thì chính là 'bán hàng' đó.”
Nam Huyền Dạ cưng chiều nhìn cô. Dáng vẻ suy nghĩ của cô làm anh lại muốn hôn cô ngay bây giờ.
Còn Thời Ninh đang nghĩ rằng bán hàng mà có thể giàu vậy sao? Hồi đại học cô từng thử bán trà sữa rồi, căn bản chỉ có một ít tiền, không thể xây được tòa nhà lớn như vậy.
Thế nên Thời Ninh rất có hứng thú với chuyện 'bán hàng' của anh, cô lại hỏi tiếp
“Vậy anh dạy tôi cách bán hàng đi...”
Nam Huyền Dạ đột nhiên bật cười, ôm eo cô ra khỏi thang máy đi vào phòng chủ tịch, hai tên thuộc hạ phía sau tự động đứng canh ngoài cửa, trong phòng làm việc bây giờ chỉ có anh và cô.
Anh thích thú ôm cô ngồi lên đùi mình, vuốt ve gò má mềm mại
“Em thích à?”
Cô gật gật đầu.
Đúng là bảo bối đơn thuần trong sáng, căn bản cô không hề che giấu điều gì, thích và ghét đều rõ ràng. Chỉ cần ở bên cạnh cô thôi thì anh đã cảm nhận được ánh dương ấm áp chói lọi.
“Có anh đây, thẻ của anh tùy ý cho em quẹt.”
Nam Huyền Dạ mở hộc bàn ra, trong đó có rất nhiều thẻ, toàn là thẻ màu đen.
Đây là thẻ đen hạn mức vô hạn,chỉ có những người siêu giàu mới được sở hữu, mà anh lại còn có rất nhiều.
Thời Ninh biết thẻ đen có nghĩa là gì, cô cầm nó lên xem thử, đúng là trông khác hẳn thẻ bình thường...
“Bảo bối, tất cả tiền của anh đều là của em. Mật mã là ngày sinh của em.”
Anh vuốt tóc cô đầy yêu chiều, với số tiền này thì cô còn cần phải làm gì nữa chứ...
“Ý của tôi không phải là như thế...”
Thời Ninh trả lại tấm thẻ cho anh, cô không cần tiền của anh mà.
“Bảo bối à, đối với anh thì em chính là quý giá nhất trên đời, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được, không cần phải suy nghĩ nhiều gì cả.”
Anh áp trán mình vào trán cô, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy như muốn hút cả cô vào trong. Tại sao người đàn ông này lại đối xử với cô tốt một cách vô điều kiện như vậy? Thật sự anh càng tốt với cô, cô lại càng muốn làm chút gì đó cho anh...
“Nam Huyền Dạ, anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất ngại...”
“Ngốc.” Anh nhéo yêu mũi cô
“Giữa chúng ta cần gì phải khách sáo
như thế.”
“Nhưng mà...”
Cô lại muốn nói nhưng anh đã ngăn lại bằng một nụ hôn ngọt ngào.
“Ưm...”
Đến khi anh chịu buông cô ra thì cô đã thở hổn hển, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói
“Bảo bối, anh yêu em. Nam Huyền Dạ này chỉ yêu mình em, chỉ cần em, vậy nên...đừng rời xa anh nhé?”
Cô không dám trả lời ngay mà bối rối nhìn anh, trái tim thật sự rung động vì lời nói này của anh. Ánh mắt một người thì không biết nói dối, mà ánh mắt của Nam Huyền Dạ... là rõ ràng rất yêu cô.
Anh cũng không gấp gáp mà đợi cô trả lời. Thời Ninh bị mất đi kí ức, nhưng tình cảm thì không, cho dù ngày trước cô có tỏ ra căm ghét anh, cho dù cô từng ở bên Ôn Hạo thì bây giờ anh cũng cảm nhận được cô có dành tình cảm cho anh, thậm chí cả kể cái tên Ôn Hạo kia có giấu cô đi thì anh cũng sẽ giành lại bằng được.
“Vâng...”
Một lúc sau cô mới đáp lại nhỏ xíu.
Nam Huyền Dạ vui mừng đến nỗi như muốn hét lên cho cả thế giới này biết cô là bảo bối của anh.
“Bảo bối, vậy em có nên đổi cách xưng hô hay không?”
“Đổi thế nào?”
“Gọi anh là Dạ..”
Thời Ninh lại ngượng ngùng rồi, vậy mà dưới sự dỗ ngọt của anh, cô đã chấp nhận.
“Dạ...”
“Ngoan lắm.”
Trái tim anh như mềm nhũn ra, thơm vào má cô thật kêu.