Type: Thanh Hương
Lộ Thiếu Hành ra về sớm. Mọi người chỉ cười nói anh là con người bận rộn, sau đó lại tiếp tục cuộc vui.
Trong lúc ăn cơm, Trác Dực Đình tỏ ra rất ân cần quan tâm đến Lê Họa. Cô tươi cười đáp lại anh, không muốn anh lo lắng.
Bữa tiệc kéo dài khá lâu. Lê Họa không ăn được gì nhiều. Ngồi với những
người xa lạ, chưa cần biết là vui vẻ hay nhàm chán, cũng tuyệt đối không nên biến mình thành tâm điểm.
Sau bữa ăn, Trác Dực Đình đưa cô
về nhà. Bóng đêm bao phủ toàn bộ thành phố, những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng yếu ớt, ngẩng đầu lên trời, cô chỉ trông thấy một màu đen kịt.
Cô xoa bụng mình, nhìn Trác Dực Đình và nói: “Hôm nay em ăn no lắm rồi.”
“Anh có thấy em ăn gì đâu mà no!”
“Chẳng phải anh liên tục gắp thức ăn cho em đấy ư, còn giả vờ, anh cố ý!”.
Giọng điệu cô hờn trách pha lẫn nũng nịu. Cô càng lúc càng quen với cuộc sống như thế.
“Anh bị oan!”.
“Vậy thì anh ngậm bò hòn làm ngọt đi!” Tâm trạng cô dường như khá tốt. Có lẽ, sau khi biết rõ bản
thân muốn gì và nỗ lực thực hiện điều đó, chúng ta sẽ không còn cảm thấy phiền muộn nữa.
Trác Dực Đình dừng xe, Lê Họa bước xuống, quay lại hôn lên trán anh, sau đó mới vào nhà.
Trác Dực Đình nhìn cô, tươi cười nói: “Em ngủ sớm đi nhé!”.
Cô đứng nhìn theo bóng xe của anh cho đến khi khuất xa. Vừa nhấc chân định trở vào nhà, điện thoại lại báo có tin nhắn.
“Giờ anh đã cảm thấy nhớ em rồi, phải làm sao đây?”
Cô định cất điện thoại đi, nhưng vừa được hai bước, cô lại trả lời tin nhắn của Trác Dực Đình.
“Vậy thì thưởng cho anh đêm nay nằm mơ thấy em”.
Vào thang máy, Lê Họa nhìn bóng mình trên gương, tự hỏi: “Mày hài lòng với
cuộc sống như vậy thật ư?” Cô cười ngây ngốc, chỉ tay vào gương: “Đồ
ngốc, hãy tự nói với chính mình ấy!”.
Ra khỏi thang máy, cô loay
hoay tìm chìa khóa trong túi. Đèn hành lang chập chờn rồi sáng hẳn, cô
sững người khi trông thấy bóng dáng quen thuộc trước mắt. Cô mở to mắt
nhìn cho kỹ, không phải ảo giác. Đúng là anh ấy. Cô cứ đứng bất động như vậy cho đến khi đèn cảm ứng vụt tắt. Cả người anh chìm trong bóng tối,
chỉ còn chút đốm sáng yếu ớt của điếu thuốc.
Lê Họa ho khan mấy
tiếng, đèn cảm ứng liền sáng lại. Cô chậm rãi bước tới, nụ cười trên
gương mặt đã biến mất từ khi nào. Anh ấy xuất hiện ở đây, chắc chắn
không phải là vô tình hay trùng hợp. Khi hai người chỉ còn cách nhau mấy mét, điện thoại của Lê Họa chợt đổ chuông, cô vội bắt máy.
“Vào nhà chưa em?”
“Ừm.” Cô ngẩng đầu nhìn người đối diện.
“Chỉ muốn nghe giọng của em thôi.”
Nếu không phải lúc này, có lẽ cô đã bật cười vui vẻ rồi.
“Giờ anh nghe thấy rồi đấy!”.
“Ừ” Trác Dực Đình cười, “Ngủ sớm đi nhé!”.
“Em không nằm mơ đâu!”Cô lấy lại giọng tự nhiên.
“Vậy thì anh sẽ mơ.” Trác Dực Đình thở dài, “Anh thế này có phải ấu trĩ lắm không?”
“Đứa trẻ ấu trĩ. Vừa lái xe vừa nghe điện thoại!”.
“Haha… được rồi, anh tắt máy đây. Em nghỉ ngơi đi nhé.”
“Lái xe cẩn thận!”
Cúp máy, Lê Họa nhìn người đàn ông đối diện, buột miệng nói: “Lâu rồi không gặp…”. Vừa dứt câu, cô liền cười nhạo bản thân, rõ ràng là vừa mới gặp
nhau ban ngày, mở đầu câu chuyện kiểu này thật là ngốc nghếch.
Lộ Thiếu Hành vứt điếu thuốc đang hút dở đi, “Tôi đang đợi em.”
Chỉ mấy lời đơn giản lại có khả năng làm xáo trộn cõi lòng Lê Họa. Cô không nghĩ anh sẽ đến tìm mình nói chuyện.
“Ừm… có chuyện gì à?”
Cô không định mở cửa mời anh vào nhà, cứ đứng đây nói là được rồi, nói
xong thì hai người lại như trước, vờ như không quen biết. Ai cũng cần
phải học cách rũ bỏ quá khứ, như vậy mới tốt.
Lộ Thiếu Hành âm
thầm quan sát cô, khóe miệng hơi nhếch lên. Đèn hành lang lại vụt tắt.
Khoảng cách giữa hai người vẫn chưa thu hẹp dù chỉ một chút.
“Không mời tôi vào nhà ngồi được à?” Lộ Thiếu Hành vừa thong thả nói, vừa giậm nhẹ đế giày xuống sàn để đèn cảm ứng sáng lên.
“Có gì anh nói luôn đi.” Cô không muốn thỏa hiệp, “Nếu anh muốn tôi tránh
xa người bạn tốt của anh ra thì rất xin lỗi, tôi không làm được.” Đoạn,
cô tiến về phía căn hộ của mình, mở cửa ra, rồi mới quay đầu nhìn Lộ
Thiếu Hành: “Anh Lộ đi đường cẩn thận, chào anh!”.
Trong lúc cô
định đóng cửa lại, Lộ Thiếu Hành đột ngột tiến lên một bước, lách qua
khe cửa. Cô sợ anh bị kẹp nên không dám đóng cửa mạnh, bởi vậy anh dễ
dàng bước vào trong nhà.
Chuỗi hành động liên tiếp của Lộ Thiếu Hành khiến Lê Họa kinh ngạc.
Anh đưa tay bật công tắc trên tường, căn phòng thoáng chốc sáng trưng. Anh
nghiêm túc quan sát dáng vẻ của cô lúc này, trông cô mong manh yếu đuối
trái ngược hoàn toàn với lúc ngồi bên bàn rượu.
Anh không hề muốn có bất cứ vướng mắc nào với cô, trước giờ anh cũng không thích can dự
vào chuyện của người khác, vậy nên khi biết Trác Dực Đình qua lại với
cô, anh chẳng hề đưa ra một lời bình luận nào. Dù hai người họ có thế
nào chăng nữa cũng không liên quan tới anh, anh sẽ không phản đối, cũng
không chúc phúc. Thế nhưng câu nói của Lương Hạo khiến anh nhận ra bản
thân không thật sự thản nhiên như mình vẫn tưởng, trong lòng xuất hiện
những chính kiến riêng, cho rằng cô không phải một người phụ nữ tốt. Chí ít thì, phụ nữ tốt sẽ không tùy tiện leo lên giường đàn ông lạ.
Coi cô là người dưng có lẽ tốt hơn là khiến anh cảm thấy cô là một phụ nữ xấu xa.
“Em sợ à?” Lộ Thiếu Hành bình tĩnh lên tiếng, “Sợ gì?”
Sợ anh kể hết quá khứ của cô ra? Sợ Trác Dực Đình biết sự thật?
“Anh mất thời gian đợi tôi ở đây chỉ để hỏi tôi điều này à?”
Lộ Thiếu Hành cười, giọng điệu xa cách: “Tôi nhớ đã từng đến tìm em trước đây.”
Lê Họa nhíu mày.
“Em và cô bạn tốt của em…” Lộ Thiếu Hành ngừng lại, đó là đoạn ký ức không
lấy gì làm vui vẻ. Anh đã từng đứng chính tại nơi này, nghe thấy hai
người họ vui vẻ mắng mình là một kẻ ngốc. Thật nực cười!
Lê Họa nắm chặt vạt áo, đương nhiên cô không quên chuyện đó, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nhắc đến.
“Anh không cần nể mặt tôi làm gì. Đúng, trước đây tôi cố tình giả vờ có thai, khiến cho bạn gái anh tức giận bỏ đi!”
Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi.
“Vì sao?” Lộ Thiếu Hành nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đố kỵ!” Cô thản nhiên đáp.
Lộ Thiếu Hành chợt tiến đến sát cô: “Tôi hỏi, vì sao em có thai thật mà lại nói dối tôi là không có!”
Từng câu từng chữ của anh rõ ràng bên tai khiến cô không khỏi sững sờ.
“Tôi không biết anh đang nói gì!”
“Em nên biết, một khi tôi đã muốn tìm hiểu thì không gì là không thể.”
“Không có đứa bé nào cả, anh tin hay không thì tùy.”
Lộ Thiếu Hành im lặng, nếu không hỏi được cô thì không cần lãng phí thời gian thêm nữa. Anh quay lưng bỏ đi.
Tiếng bước chân ngoài hành lang nhỏ dần rồi mất hẳn. Lê Họa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.
Không có gì xảy ra cả, không có gì cả.
Ngủ một giấc dậy, mọi thứ vẫn như cũ.