Type: Thùy Miên
Lê Họa đứng thất thần mãi đến khi chuông đồng hồ điểm.
Kim đồng hồ di chuyển từng chút từng chút, như đang ghi lại khoảnh khắc
ngốc nghếch của cô nãy giờ. Cô cúi người, xoa xoa hai chân đã tê dại rồi cầm lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm. Đứng im dưới làn nước nóng cho đến
khi cả cơ thể ấm lên, cô nhìn mặt mình trong gương hồi lâu, sau đó mỉm
cười tự nhủ bản thân không nên nghĩ nhiều nữa, coi như chẳng có gì xảy
ra cả.
Gội đầu, mặc váy ngủ, sấy tóc… vẫn là những việc như ngày
hôm qua, đâu có gì khác. Lúc nào cũng tự lừa mình dối người, nhưng vẫn
phải vui vẻ chịu đựng. Cho đến khi đã nằm trên giường, rốt cuộc cô cũng
chẳng thể lừa gạt bản thân được nữa, ít nhất thì trái tim cô vẫn còn một chút cảm giác.
Thế nhưng cô hiểu rõ bản thân không phải kiểu
người si tình. Mấy năm qua, cô không hề nghĩ đến Lộ Thiếu Hành, đương
nhiên anh cũng chẳng cho cô bất kỳ hồi ức đẹp đẽ nào để nhớ đến. Hai
người giống như hai cái cây được trồng ở hai khu vườn khác nhau vậy, cô
chỉ vô tình ngó sang mảnh vườn kia và trông thấy anh, chỉ có thể nhìn
ngắm anh từ xa. Mảnh đất đó rất phì nhiêu, cô vốn chẳng thể so sánh
được. Dù vẫn ôm những suy nghĩ viển vông, nhưng lý trí luôn nhắc nhở cô
rằng hai người không thuộc về cùng một thế giới, vậy nên ắt hẳn sẽ có
quỹ đạo riêng.
Lần đầu tiên Lộ Thiếu Hành tìm đến cô là một chiều mưa tầm tã, mấy ngày sau khi anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Tô Tự ở quán ăn.
Anh hẹn gặp cô tại một quán cà phê trong
trường học. Cuộc gặp gỡ ấy có vẻ rất nghiêm túc, cho dù từ đầu tới cuối
anh chẳng nói được mấy câu. Cô hoàn toàn hiểu những gì anh muốn truyền
đạt, anh sẵn lòng bù đắp cho cô về chuyện xảy ra đêm đó, đương nhiên là
trong giới hạn anh có thể thực hiện. Nhưng cô từ chối, cô nói không có
hậu quả gì nghiêm trọng, cô cũng không mang thai, nên không cần anh bồi
thường gì hết. Cho dù Lộ Thiếu Hành che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng cô
vẫn cảm nhận được sự khinh bỉ ẩn sâu trong đôi mắt anh. Anh tới tìm cô,
chẳng qua là bởi gia đình muốn anh xử lý mọi chuyện cho êm đẹp, không để cô dây dưa mãi sau này. Sự việc đêm đó vốn dĩ là một hiểu lầm, cũng
chẳng có chút tiếc hận nào cả. Có lẽ đó là cái giá để cô nhìn rõ bản
thân.
Cô nằm trên giường, nghĩ ngợi đến lúc ngủ thiếp đi, hy vọng sau khi tỉnh dậy, cô có thể quên mọi thứ. Đáng tiếc, cuộc đời vốn chẳng bao giờ dễ dàng chiều theo ý muốn của con người, trong cơn mộng mị, cô
lại bị cuốn vào những ký ức xa xôi, vừa chân thực vừa hư ảo.
Gia
cảnh của cô không đến nỗi nào, bố cô Lê Mưu Viễn có một công ty riêng,
mẹ cô Dương Uất Nhiên ở nhà nội trợ, ba người nhà cô êm ấm trải qua
những ngày tháng bình dị như bao gia đình khác. Còn nhớ một lần sinh
nhật mẹ, cô muốn cho mẹ bất ngờ nên đã lén đến tiệm bánh gato đặt một
chiếc bánh. Ai ngờ bố cũng bí mật làm như cô, lại ở cùng một tiệm bánh.
Mẹ vừa cảm động vừa buồn cười, nói: “Nhà mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như
thế này”.
Mãi mãi rốt cuộc là bao lâu. Cô không biết, bởi gia đình cô chưa đi đến cái gọi là mãi mãi ấy.
Dù Dương Uất Nhiên không cam tâm, dù cô phải chịu đựng đau khổ dày vò, Lê
Mưu Viễn vẫn khăng khăng quyết định ly hôn. Dương Uất Nhiên một mặt
không muốn để chồng mình và người phụ nữ kia đạt được mục đích, mặt khác lại không khỏi lo sợ cho tương lai của bản thân. Thời điểm ấy, công ty
của Lê Mưu Viễn gặp khó khăn, tiền quay vòng không có, ngân hàng đòi nợ, gây cản trở việc làm ăn.
Lúc bấy giờ, Lê Họa ngu ngốc nghĩ rằng
đó là hình phạt mà ông trời dành cho sự phản bội của cha cô. Cô muốn xem khi không có tiền trong tay, bố sẽ trở thành một người như thế nào,
người phụ nữ kia liệu có bỏ bố mà đi hay không. Cô biết bà ta sinh ra
trong một gia đình giàu có, chắc chắc không thể chịu nổi cảnh bần hàn.
Cô sẽ mở to mắt đợi đến lúc bố cô hối hận, phải quay lại cầu xin mẹ con
cô tha thứ.
Thế nhưng, bố cô vẫn dứt khoát đòi ly hôn. Bởi chỉ có vậy, mọi nợ nần mới không dính dáng gì tới hai mẹ con cô, ông sẽ gánh
vác tất cả.
Cô còn nhớ rỡ những gì bố nói: “Họa, sau này con nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc mẹ. Từ giờ bố không thể giúp
gì cho con nữa rồi”. Ông chỉ là một lão già đeo bên mình món nợ lớn,
không đảm đương nổi trọng trách gia đình.
Khi ấy, Lê Họa vẫn căm
ghét bố mình đến cùng cực, thậm chí không một chút cảm kích vì quyết
định của ông. Cô còn cảm thấy cuộc đời luôn đối đầu với mình, bởi người
phụ nữ xấu xa kia chẳng những không rời bỏ bố cô, mà còn giúp đỡ ông rất nhiều trong giai đoạn khó khăn đó.
Thế giới này luôn đầy rẫy
những chuyện hoang đường. Trong khi cô còn đang ôm nỗi hận với bố, cô
cũng đã quên mất rằng mình không còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng nữa,
không thể suốt ngày tụ tập bạn bè, không thể tùy tiện nhận lời rủ rê của người khác, không thể đi dạo phố mua sắm mỗi ngày.
Những thứ vật chất tưởng chừng không quan trọng, càng lúc càng trở nên đắt đỏ với cô. Bố mẹ ly hôn, công ty phá sản, cô từ thiên kim tiểu thư trở thành kẻ
bần hàn.
Hiện giờ hồi tưởng lại, cảm thấy chẳng có gì đáng kể,
nhưng tại thời điểm đó, cô lại suy sụp để mức tưởng mình không sống nổi. Xem ra cô mạng lớn, chẳng những không chết mà còn sống rất tốt đến tận
ngày hôm nay. Khi tràn đầy nhiệt huyết, con người ta dễ làm những chuyện mang tính xúc động nhất thời. Chẳng hạn như thầm thích một ai, vô tư
bày tỏ, nguyện vì người ấy mà bất chấp tất cả.
Lộ Thiếu Hành chính là lý do cho sự bất chấp của cô. Vì tình yêu mà sa ngã dường như luôn là điều hợp lý.
Cô không biết bản thân mình như vậy là quá ngây thơ hay xuẩn ngốc.