Type: Thùy Miên
Lê Họa không muốn hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua. Những việc quá bình thường với người khác, khi xảy ra với cô, lại trở thành kinh hãi. Cô
nghĩ đến hành vi của mình, nếu cô oán giận Lộ Thiếu Hành là kẻ đầu sỏ,
thì chính cô cũng là kẻ đồng lõa. Tại sao cô lại bước lên xe anh, để rồi không còn lời nào chối cãi.
Vùi mình trong chăn, cô vẫn cảm thấy mất mặt. Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh trên xe lại xuất hiện khiến cô đỏ
mặt, tim cũng đập nhanh hơn. Hơi thở của anh quấn quýt trên người cô.
Chí ít, thời khắc kia, cô không thể tìm ra lý do thuyết phục rằng bản
thân bị ép buộc, rõ ràng là cô cũng phối hợp, dù sự phối hợp đó chỉ nằm ở việc cô không giãy dụa.
Cô không nhớ mình trở về nhà bằng cách
nào, chỉ biết ôm ghì lấy anh, không quan tâm có bị ai trông thấy hay
không, không quan tâm người ta nghĩ gì.
Nằm suy nghĩ lan man một
hồi, cô chậm rãi kéo chăn xuống. Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng đầu óc
lại tỉnh táo đến lạ thường. Cô mò mẫm bật đèn đầu giường. Trong phòng
chỉ có mình cô. Nửa giường bên kia lạnh lẽo, chứng minh không có ai nằm
đây.
Cô cau mày. Ngọn lửa trong lòng dần tắt. Cô đã nghĩ nhiều rồi ư?
Anh hành động như vậy chẳng qua chỉ là dục vọng của một người đàn ông bình
thường. Cô đã tự đề cao bản thân, phát sinh một chút chuyện là cô đã
tưởng rằng mình khác.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Lê
Họa rời giường, ép bản thân không nghĩ ngợi gì nữa. Trong phòng khách
tối om le lói một tia sáng. Cô dừng chân ở cửa quan sát.
Cô đứng ở chỗ sáng, anh trông thấy nét mặt của cô, cô lại không thể nhìn rõ anh.
Kiểu nhìn trộm bất công này, dù không có gì tổn thất, nhưng cô cũng
không muốn. Vậy nên, cô lập tức tìm công tắc đèn, bật lên. Cả gian phòng thoáng cái được lấp đầy ánh sáng, khiến cô vội che mắt lại vì chói. Lộ
Thiếu Hành đang đứng đó nhìn cô. Anh có phần ngạc nhiên, không rõ tại
sao cô lại buồn bã như vậy. Điếu thuốc dở dang, anh để mặc nó tự cháy
hết rồi vẫy tay gọi cô lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô thật sự bước tới.
Cô đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, trông vô cùng gợi cảm. Anh kéo cô lại gần, gục đầu vào ngực cô, tay ôm lấy eo cô.
Hành động của anh khiến cô khó hiểu.
Bàn tay anh mau chóng luồn vào trong vạt áo cô. Không ai nói câu nào. Anh
cắn nhẹ vào cổ cô, từng động tác đều toát lên sự thèm muốn. Tất cả vị
trí môi anh lướt qua trên người cô đều để lại vết hằn đỏ.
Khác
với những gì xảy ra trên xe, lúc đó có thể cô bị ép, nhưng hiện giờ thì
không. Cô hoàn toàn cảm nhận được sự dịu dàng truyền đến từ cơ thể anh…
Hai gương mặt kề sát nhau, nghe rõ từng tiếng thở dồn dập của đối
phương.
“Lộ… Thiếu Hành…” Âm thanh mảnh khảnh thoát ra từ cổ họng cô.
Anh ôm lấy thân thể mềm mại của cô, khẽ cười: “Vẫn sớm…”
Cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc ôm lấy anh, dù sao thì lúc này cô chỉ
còn lại anh, hoặc là bám víu, hoặc là sụp đổ. Làm người không nhất thiết cứ phải tự làm khổ mình như vậy.
Anh vừa ôm cô vừa di chuyển về
phía tường. Cô bị kẹp giữa bức tường lạnh băng và cơ thể anh, cả người
không còn sức mà ngồi sụp xuống, nhưng anh đã lập tức cố định cô lại.
“Lộ Thiếu Hành…” Cô không kìm được mà bật khóc.
Âm thanh thổn thức của cô trở thành sự cổ vũ đối với Lộ Thiếu Hành. Anh dồn hết sinh lực, tiến vào cơ thể cô.
Cuối cùng anh dừng lại, hôn lên từng giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt cô.
Hai mắt cô ngấn nước dõi theo anh.
Ánh mắt anh toát lên sự kiên định không gì phá vỡ.
Hai cơ thể lần nữa quấn quýt lấy nhau. Anh nhìn cô chằm chằm. Trong mắt anh không phải là sự bình tĩnh sau những ái ân, mà là một chút thương xót.
Lê Họa không thể cử động, chỉ biết để mặc anh. Từ khoảnh khắc đó, dường như hai người không còn xa lạ nữa.
Lộ Thiếu Hành chậm rãi di chuyển tay xuống dưới bụng cô, nơi đó, có một vết sẹo.