Type: Thanh Hương
Dù đang đi học hay đi làm, bạn đều sẽ gặp phải một kiểu người được đánh
giá là “rất tốt”, trong khi chỉ có bạn nhìn ra rằng người đó “rất xấu
xa”. Rõ ràng bạn chứng kiến người đó làm nhiều chuyện tốt nhưng bạn chỉ
lựa chọn ghi nhớ những điều không hay về người đó, rồi nhận định người
đó không tốt.
Tại sao chứ? Vì bản thân bạn là người thù dai?
Lê Họa thật sự muốn dán cái mác yếu đuối lên mình. Khóc bao nhiêu lần rồi? Cô cũng phải tự khinh bỉ bản thân, tại sao luôn phô bày sự nhu nhược
của mình trước mặt người đàn ông này?
“Không phải vậy”. Cô vẫn khăng khăng phủ nhận, khóe môi run lên.
Lộ Thiếu Hành lặng yên nhìn cô.
Cô chủ động kéo tay anh xuống, không muốn giữ những ấm ức này trong lòng
nữa. “Mẹ em đã bình thường trở lại rồi, mẹ trân trọng cuộc sống hiện
tại. Bố em cũng vậy, từ lâu bố đã ổn định cuộc sống mới. Vì sao chỉ còn
em cứ ôm lấy những chuyện cũ, trong đầu luôn cất giấu hình ảnh ngày hôm
đó bố mẹ em nói chuyện ly hôn. Vì sao chỉ có mình em nhớ?”
Cô nhìn anh,không phải mong chờ một câu trả lời. Chỉ là không kìm lòng được mà hỏi tại sao.
Trên đời này, có bao nhiêu chuyện “xin lỗi” hay “thứ tha”, tại sao cô không
làm được. Dương Uất Nhiên là một người phụ nữ tốt, Lê Mưu Viễn cũng là
một người đàn ông tốt, cô biết rõ điều này hơn ai hết. Vì sao trong thâm tâm, cô chỉ ghi nhớ hình ảnh mẹ nằm khóc trên ghế sofa, hình ảnh bố đẩy cô một cái vì người đàn bà khác. Họ đều từng rất tốt với cô, nhưng cuối cùng cô chỉ nhớ những điểm xấu của họ. Có phải tại cô không biết điều
hay không?
Bây giờ, đương sự đều đã bình thản, đều có cuộc sống
riêng, rất hạnh phúc, còn cô vẫn tự vùi mình trong quá khứ. Quãng thời
gian sau khi bố mẹ ly hôn, cô như trở thành cô nhi, vậy nên cô nhớ kỹ,
cô ôm uất hận trong lòng.
Tại sao chỉ mình cô như vậy?
Tại sao cô không chịu quên đi?
Tại sao?
Cô không thể tìm được câu trả lời cho bản thân, vĩnh viễn không thể.
Trông thấy người khác hạnh phúc, cô chỉ có thể chúc phúc cho họ, rồi trốn vào một góc trông chờ sự thoải mái gượng ép của bản thân.
“Vì sao? Vì sao lại như vậy?”
Lộ Thiếu Hành chỉ biết nhìn cô. Anh không thể cho cô đáp án. “Em không đủ vô tâm”.
Người vô tâm sẽ không tự mình đi vào ngõ cụt để nghĩ những điều này.
Lộ Thiếu Hành đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Anh thở dài. Tại sao như
vậy? Nhiều khi chúng ta cứ thắc mắc mãi một chuyện không có lời giải
đáp. Biết rõ là không có câu trả lời mà vẫn suy nghĩ.
Anh ôm cô
vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô giúp cô trấn tĩnh lại. Cô ngừng khóc, anh chợt
buông cô ra, nhìn cô giây lát rồi ngồi xuống để cô ôm lấy cổ mình. Anh
cõng cô.
“Có phải em nặng lắm không?”
“Bình thường”.Anh mỉm cười, “Em nói xem tại sao khi hai người hẹn hò luôn là đàn ông cõng phụ nữ mà không phải ngược lại?”.
Lê Họa cứng họng không biết trả lời sao. Xưa nay vốn như vậy, trong tiểu
thuyết viết như vậy, thế nên người ta cứ coi đó là điều hiển nhiên.
“Thể lực của đàn ông và phụ nữ khác nhau, kết cấu cũng khác nhau”. Ngẫm nghĩ một hồi, cô đưa ra kết luận.
“Nếu đã vậy thì tại sao vẫn có nhiều phụ nữ kêu ca chuyện bất bình đẳng
giới?” Lộ Thiếu Hành vừa bước từng bước lên cầu thang vừa hỏi cô.
“Chuyện này…” Cô cũng không biết nữa. Điều này cũng giống như vì sao chúng ta
có thể yêu thương một người xa lạ, coi người đó trở thành một phần quan
trọng trong cuộc đời mình. “Rốt cuộc anh muốn nói gì hả?”
“Rất
nhiều câu hỏi không có đáp án, càng không cần thảo luận. Chỉ cần em đừng mãi băn khoăn thì cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
Lê Họa cúi mặt, hít hà mùi hương toát ra từ cơ thể anh.
“Cảm ơn”.
Cô đã cố chấp lâu như vậy, cũng chẳng biết mình cố chấp điều gì. Mọi chuyện vốn không thể quay lại được nữa.
Lộ Thiếu Hành lại cười: “Em nên nặng thêm một chút nữa!”
Cô nhìn bóng anh in trên tường: “Anh sẽ bị đè bẹp đấy”
Nói xong, cô cũng không tự chủ được mà bật cười.
Chiều hôm sau, Lê Họa nhận được điện thoại của Tô Tự. Cô không khỏi ngạc
nhiên vì chẳng mấy khi thấy Tô Tự kìm nén lâu như vậy mới gọi điện cho
mình. Với tính tình của cô nàng, đã muốn làm gì sẽ không do dự dù chỉ
một giây.
Hai người hẹn gặp nhau tại một ice-bar khá nổi tiếng.
Tô Tự mặc chiếc áo khoác to bản màu đen, nhìn qua trông gia dặn hơn bình thường rất nhiều, đương nhiên cũng không thiếu cặp kính che khuất nửa
khuôn mặt đúng kiểu của những ngôi sao nổi tiếng. Trên bàn đã đặt sẵn
vài món đồ uống, Tô Tự đang uống một cốc nước gì đó trong suốt như thủy
tinh.
Lê Họa đi tới, ngồi xuống cạnh bạn.
“Quay phim xong rồi à?”
Tô Tự cười bí hiểm,tháo kính xuống, đặt trên bàn, rồi quay sang ra hiệu cho phục vụ đứng chờ bên cạnh.
“Cốc kem do chính mình trang trí đấy”. Tô Tự hệt như một đứa trẻ, nhoài
người ra, mắt nhìn Lê Họa, trong lòng thầm nghĩ: Giỏi lắm Lê Họa, dám
qua lại với Lộ Thiếu Hành cơ đấy, cứ chờ đấy mình sẽ từ từ “chỉnh” cậu.
“Cậu ăn thử chưa?” Lê Họa tuyệt nhiên không muốn làm chuột bạch.
“Cũng ghê quá nhỉ”, Tô Tự phụng phịu, “ Dù có độc cũng không chết người đâu”.
Lê Họa bưng cốc kem lên, nhìn khá bắt mắt, cô ăn một miếng, rồi khen một
câu. Sau đó, cô lấy một tấm thẻ ra, đặt xuống trước mặt Tô Tự. Cô cảm
thấy việc này rất khó mở miệng, cho dù cô là người trả nợ.
Tô Tự mặt biến sắc: “Tô Tự cậu có ý gì?”
Biết ngay phản ứng sẽ như vậy mà.
“Dù thế nào mình cũng phải trả, mặc dù số tiền này không đủ nhưng…” Cô
không nói tiếp được nữa. Cô không muốn hai người chơi với nhau mà trong
lòng mình vẫn có cảm giác mắc nợ. Đây là mong muốn của cô, cô nhất định
phải trả.
Tô Tự khoanh tay cười nhạt: “Tiền…”.Nếu cô muốn Lê Họa
trả nợ thì đã chẳng đợi đến ngày hôm nay. “Cậu có coi mình là bạn không
thế?”
“Chuyện này không liên quan gì cả.” Hơn nữa, chính vì là bạn nên mình càng muốn trả”. Về chuyện này, Lê Họa rất kiên quyết.
Tô Tự lạnh lùng nói: “Ồ, vậy tiền này ở đâu ra?” Cô thừa biết Lê Họa không có khả năng lo được số tiền lớn như vậy. Thấy sắc mặt Lê Họa biến đổi,
Tô Tự cảm thấy đắc ý.
“Cậu cứ nhận đi”
Tô Tự nổi giận: “Lê Họa, cậu lấy tiền của đàn ông để trả mình? Cậu nghĩ làm vậy thì cao
thượng lắm hả?”, cô cầm tấm thẻ lên, “Lộ Thiếu Hành cho cậu thứ này để
cậu đi theo anh ta phải không?”
Chỉ cần Lê Họa dám nói một câu, Tô Tự sẵn sàng ném tấm thẻ này vào mặt Lộ Thiếu Hành.
“Không phải, không liên quan gì đến anh ấy”. Lê Họa cười, “Mình tự nguyện theo anh ấy”.
Chuyện này không liên quan gì đến tiền bạc cả.
Vốn muốn trò chuyện tử tế với Lê Họa, nhưng lúc này Tô Tự không còn tâm trạng gì nữa.
“Cậu làm mình quá thất vọng. Chẳng phải chính cậu nói với mình từ nay sẽ
sống thật tốt sao? Tại sao bây giờ lại lao vào cái giới này? Lộ Thiếu
Hành có gì tốt đẹp, người nhà họ Lộ chẳng ra cái gì”.
Lê Họa vẫn rất bình tĩnh: “Trong lòng cậu, đàn ông đều chẳng ra gì cả”.