Type: Thùy Miên
Lê Họa xoay xoay chiếc túi xách, cuối cùng quay lại, mỉm cười nhìn Lộ
Thiếu Hành. Thật may mắn vì cô đã đi đôi giày cao gót này, khiến cảm
giác đuối thế trước mặt anh giảm bớt đi, dù cho đó chỉ là sự an ủi do cô tự tạo ra.
“Không phải.” Nói rồi, cô bỏ đi.
Thật buồn
cười. Anh như một người chỉ biết làm đại sự, cho rằng cô không hiểu anh. Còn cô chỉ như một cô gái bình thường cảm thấy người đàn ông này không
hiểu mình.
Lộ Thiếu Hành giữ tay cô lại: “Nếu không phải vậy thì nói rõ ra đi.”
Lê Họa quay đầu lại: “Nói gì?”.
“Nếu không phải vì chuyện nhà họ Tô, thì vì lý do gì?”
Hiện tại, anh đột nhiên hiểu ra tốt nhất không nên nói những lời đại loại
“anh hiểu em” với người phụ nữ này. Chơi trò đoán ý người khác, anh luôn thua. Nếu đã không đoán ra thì tốt nhất nên nói cho rõ ràng để tránh
hiểu lầm.
Tuy nhiên, Lê Họa không chịu thỏa hiệp: “Đúng vậy, không phải vì nhà họ Tô, là vì họ Vương, họ Tôn…”.
Lộ Thiếu Hành càng siết chặt bàn tay khiến cánh tay đang lạnh băng của cô
thêm đau nhức. Anh không thích cô gây sự vô lý kiểu này, vốn không thoải mái, cô còn dám xuất hiện trước mặt anh.
Một khi Thượng đế đã muốn ban duyên phận cho ai đó thì quỷ thần đều không cản được.
“Bỏ tay ra!” Lê Họa cố vùng vẫy. Tay còn lại cầm túi xách liên tục đập vào
người Lộ Thiếu Hành. Anh vẫn đứng yên, không có dấu hiệu sẽ buông tay.
“Xả giận xong rồi thì có thể nói được chưa?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đứng yên như vậy chỉ vì muốn để cho cô xả giận sao?
Sự cảm động đúng là khắc tinh của phụ nữ.
Cô thở dài: “Anh bỏ tay ra trước đã”.
“Em nói trước.” Anh cố chấp.
“Đúng như anh nghĩ đấy, chẳng phải anh và cô Tô sắp đính hôn sao? Em ở lại
làm gì? Hai người trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, rất xứng đôi. Em
cảm thấy mình không xứng với anh, vậy được chưa?”
Lộ Thiếu Hành nhìn cô chằm chằm.
“Mâu thuẫn đến nỗi khiến người ta chán ghét.” Anh dừng lại giây lát, “Một chút tự tin cũng không có”.
Anh nói không sai. Cô chính là thiếu tự tin, bây giờ thấy bộ mặt thật của
cô rồi, anh buông tay được rồi chứ? Tốt nhất anh nên mau chóng bỏ lại
cô, rồi sau đó cho rằng mình đã quyết định đúng đắn.
Lê Họa đứng yên đó, không có ý định đi.
Anh nhìn cô, tự hỏi liệu trong lòng cô có đang mắng chửi bản thân hay
không. Đột nhiên anh bật cười: “Nhưng anh cũng chẳng ra làm sao cả, vừa
cố chấp, vừa bướng bỉnh, lại thiếu kiên nhẫn…” ngẫm nghĩ một lát, anh
nói tiếp, “Vậy nên, công bằng mà nói, anh đâu có xứng với một cô gái
hoàn hảo?”.
Lê Họa chỉ biết nhìn anh, không nói nên lời. Nếu vừa
rồi chỉ là sự cảm động, thì lúc này có lẽ trái tim đã rung động. Tại sao anh lại làm vậy, tại sao anh lại tốt hệt như trong tưởng tượng của cô?
Anh cứ tồi tệ một chút thì cô đã có thể bước đi không quay đầu. Tại sao
luôn luôn như vậy?
Cô hít sâu một hơi, giơ túi xách lên đập thật mạnh vào người anh, cố gắng kiềm chế tình cảm đang dâng trào trong lòng.
Cô định bỏ chạy, Lộ Thiếu Hành liền tóm lấy cánh tay cô. Anh không tin ở trước mặt anh mà cô vẫn ngoan cố muốn chạy trốn.
“Tất cả mọi việc anh đều có thể thương lượng, duy nhất chỉ có hôn nhân là
không. Chuyện này không ai có thể quyết định thay anh, kể cả bố mẹ anh.” Sau khi nói rõ ràng, anh mới nhìn xem cô phản ứng thế nào.
Lê Họa mím chặt môi, không lên tiếng.
Lộ Thiếu Hành bắt đầu mất kiên nhẫn: “Vẫn muốn đi?”.
Cô cúi đầu, không đáp.
Bây giờ anh cũng chẳng cần kiêng dè gì nữa, quan sát xung quanh không có
người, anh lập tức trở nên “vô lại”: “Em còn chưa trả tiền cho anh mà đã muốn bỏ trốn à? Muốn chạy thì trả tiền đi đã”.
Dứt lời, sắc mặt
anh đỏ bừng. Đại để là chưa bao giờ phải nhiều lời nói với ai đó như
vậy, hơn nữa đối tượng lại là phụ nữ. Chuyện này đồn ra ngoài người ta
lại tưởng nhà anh làm ăn thất bát đến nỗi phải đòi nợ một người phụ nữ.
“Không có tiền, không trả nổi.” Lê Họa rốt cuộc cũng chịu nhìn anh,
“Ồ vậy thì tốt rồi.” Anh cười xấu xa, “Lấy chính mình ra trả nợ đi”.
“Em…”
Lộ Thiếu Hành không để cô kịp nói gì, lập tức kéo cô đi về phía xe của mình.
Chuyện bán thân trả nợ nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu có thể lấy làm trò tiêu khiển một lát cũng không đến nỗi nào.
Sức mạnh cơ bắp có thể coi là ưu điểm trời sinh của đàn ông. Lê Họa hoàn
toàn không biết Lộ Thiếu Hành sẽ đưa cô đi đâu, nơi ở của anh sang trọng đến nỗi khiến cô cảm thấy không tự nhiên, lại có chút chán ghét, nhưng
cô cũng chẳng biết phải làm thế nào. Anh cưỡng ép, không cho cô sự lựa
chọn. Đôi khi như vậy cũng tốt, khi mà bản thân chưa biết nên làm gì, có một người thay mình quyết định lại hay. Cho dù kết quả không được như ý cô thì vẫn tốt hơn là cứ đắn đo suy nghĩ mãi. Mấy chuyện lãng mạn chắc
chắn sẽ không xảy ra, cô cũng không hy vọng gì.
Lộ Thiếu Hành lấy thẻ mở cửa phòng, liếc cô một cái: “Đừng hòng chạy!”.
Cửa mở ra, anh ôm cô vào nhà, lập tức giở trò, tất cả bất mãn đều quẳng ra sau đầu, hưởng thụ trước đã rồi tính tiếp.
Lê Họa thở dốc vài hơi, lấy chân đá Lộ Thiếu Hành, nhắc nhở: “Đóng cửa!”.
Nghe vậy, Lộ Thiếu Hành nở nụ cười gian xảo.
…
Chẳng sai khi người ta nói phụ nữ giống ma túy, rất dễ gây nghiện. Còn có hại hay không lại phụ thuộc vào cách bạn sử dụng nó.
Lộ Thiếu Hành ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới đi vào phòng
tắm. Lê Họa nằm đờ ra đó hồi lâu, sau đó cũng trở dậy chỉnh đốn lại một
lượt.
Lê Họa luôn cảm thấy, đối với Lộ Thiếu Hành, cô dường như
chỉ là một người bạn gái hay giận dỗi, cãi nhau chán rồi lại làm lành.
Suy nghĩ đó của cô không hề sai, Lộ Thiếu Hành đúng là coi cô như vậy.
Mọi người đều mang trong mình ít nhiều tính “tự yêu bản thân”, luôn cho
rằng ai đó thích mình nhiều năm thì sẽ mãi thích mình như vậy, không dễ
dàng gì mà thích một người khác.
Lê Họa ra khỏi phòng tắm, trông thấy Lộ Thiếu Hành đã nằm nhàn nhã trên giường.
“Giờ nói được chưa?” Anh kéo cô vào lòng.
Sau khi đã cho bản thân “thù lao” nhất định, anh quyết định sẽ lắng nghe lý do bỏ đi của cô, có lẽ sẽ khiến anh không mấy vui vẻ, may là đã điều
chỉnh trước rồi. Anh luồn tay vào mái tóc cô, nếu không chịu nằm yên thì tóc cô sẽ bị kéo, người đau là cô, chẳng liên quan gì đến anh cả.
“Bố mẹ Trác Dực Đình đến tìm anh phải không?”
Anh còn tưởng cô không chịu nói. Anh gật đầu: “Ừ”.
“Họ nói gì?”
Tốc độ dò hỏi này khiến anh không khỏi buồn cười: “Họ muốn anh chia rẽ một
cặp tình nhân vốn cũng chẳng yêu nhau sâu đậm lắm.” Anh chăm chú nhìn
cô, “Thật ra anh nghĩ, chẳng cần đến anh chia rẽ, họ cũng sẽ tan vỡ
thôi. Vậy nên anh quyết định mặc kệ”.
Lê Họa nhíu mày. Lộ Thiếu Hành bóp hai má cô, mạnh đến nỗi hằn vết đỏ trên mặt cô.
“Vậy nên cảm ơn vì anh đã mặc kệ nhỉ?”
“Nếu em lấy chính bản thân ra để cảm ơn thì anh sẵn sàng nhận.”
Lê Họa ngồi bật dậy. Ngón tay anh vẫn đang quấn chặt mấy sợi tóc của cô
khiến cô đau kêu lên một tiếng, lại nằm trở về vị trí cũ. Có một vài
người, chỉ khi bị đau mới biết ngoan ngoãn.
Cô bèn cầm lấy tay anh, cắn một phát. Như vậy mới công bằng.
“Đâu chỉ có mặc kệ!”
“Ý em là muốn kể anh nghe phiên bản khác à?”
Sự thờ ơ của anh khiến cô khó chịu. “Bố mẹ anh ấy có hứa sẽ cung cấp cho
anh tài liệu công trình XX và giảm giá 20% so với thị trường nếu anh
khiến Trác Dực Đình chia tay với em không?”
Lộ Thiếu Hành nhìn cô giây lát rồi trả lời: “Đúng là như vậy”.
Cô làm vẻ mặt quả nhiên là đúng.
“Ai nói với em?”
“Có quan trọng không?” Nỗi thất vọng thoáng qua.
Lộ Thiếu Hành bất mãn: “Em nghĩ anh là người thế nào”, anh nhíu mày, “Có
người chủ động cho mình lợi ích, chẳng lẽ lại từ chối?”.
Lê Họa im lặng.
Anh cười: “Anh không phải người tốt như em nghĩ. Nếu được lợi thì chẳng có
lý do gì để từ chối cả. Em muốn nghe sự thật không? Số tiền tiết kiệm
kiếm được từ hợp đồng đó, anh đã dùng để trả nợ cho em đấy, khoản em vay nặng lãi và cả khoản vay từ Tô Tự. Con người anh là như vậy, dùng tiền
của người khác để mua tình người, hơn nữa còn muốn mượn cơ hội đó khiến
em cảm động”.
Nhịp thở của cô tăng dần. Sự thật đúng là như vậy, nhưng từ chính miệng anh nói ra, cơ hồ đã biến thành bộ dạng khác.
“Em có thể coi đó là phí chia tay mà bố mẹ bạn trai cũ của em trả cho em.”
Lộ Thiếu Hành dừng lại, buông những sợi tóc quấn trên ngón tay ra, “Có
điều, tất cả đều là người khác tự nguyện mang đến, anh chưa bao giờ chủ
động đề nghị, cũng sẽ không làm điều gì do được người khác yêu cầu,
tuyệt đối không”.
Mọi chuyện đã xảy ra, nhưng không phải do anh muốn.
Cô hiểu.
Anh không hề cố ý xuất hiện để trêu đùa cô.
Thật ra, đây chính là cái cô muốn. Về chuyện anh không phải một người chính
trực, cô lại cảm thấy dễ chịu. Cô không thích anh quá tốt, như vậy sẽ
tạo cảm giác xa cách.
“Hiểu rồi chứ?” Thấy cô không nói gì, anh giật nhẹ tóc cô.
“Ừ.” Hiểu rồi thì sao đây?
“Em gặp Trác Dực Đình rồi phải không?” Ngoài Trác Dực Đình, anh không nghĩ
ra ai có thể kể với cô những chuyện kia, “Gặp riêng?”.
“Điều gì quan trọng hơn?”
Gặp riêng quan trọng hơn hay gặp Trác Dực Đình quan trọng hơn?
Anh hôn lên trán cô: “Em có thể chủ động hỏi anh mọi chuyện. Em không cảm
thấy là nghe mọi chuyện trực tiếp từ anh sẽ rõ ràng hơn sao?”.