Type: Thanh Hương
Lần này Lộ Thiếu Hành ở lại nhà khá lâu. Lộ
Diệc Cảnh thỉnh thoảng lại lượn lờ trước mặt anh hỏi han chuyện công
việc. Nhìn bộ dạng của Lộ Thiếu Hành, anh ta đoán chắc chắn có liên quan đến người kia.
“Anh hai lần này về ở nhà lâu nhỉ?”
“Chú muốn đuổi anh à?”
Vừa mở miệng đã bị chặn họng.
Lộ Thiếu Hành không hề muốn làm cái loa của Lộ Diệc Cảnh, càng không muốn
can dự vào chuyện tình cảm vợ chồng người khác. Mọi vấn đề của bản thân
nên tự mình tìm cách giải quyết, không nên trông chờ vào người khác giúp đỡ.
Riêng Đường An An lại tỏ ra khá hài lòng, bố mẹ nào chả mong muốn được con cái quây quần bên cạnh. Vì thế, bà hạn chế nhận lời bạn
bè rủ đi đánh bài, ở nhà nghĩ đủ loại thực đơn cho chồng và con trai.
Mấy chục năm qua chưa đạt được mục tiêu, chẳng ngờ vài hôm nay lại được
như ý.
Lộ Thiếu Hành vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm
nức mũi. Anh tươi cười đi vào bếp: “Có phải mẹ đã chinh phục bố con bằng tay nghề nấu ăn không thế?”
Đường An An lườm con trai: “Nói linh tinh.”
Đường An An và Lộ Chính Nhiên vốn không phải kết hôn vì tình yêu. Lộ Chính
Nhiên trong lúc uống say đã sơ ý nói ra tình sử của mình trước đây. Ngày đó, ông đem lòng yêu một cô bạn cùng học nhưng vì gia thế không tầm
thường của mình nên ông bắt buộc phải chọn một đối tượng môn đăng hộ đối để xem mặt. Dù không thích nhưng sống trong gia đình như vậy, muốn hay
không cũng phải gặp nhau mới được. Đối tượng không có điểm gì để chê,
nhưng nghĩ đến cô bạn gái của mình, Lộ Chính Nhiên lại cảm thấy buồn.
Ông không tỏ thái độ bất mãn, cảm thấy cứ như vậy cũng được. Cô gái kia
chỉ “vâng”“dạ”, không nói gì hơn
Sau khi Lộ Chính Nhiên và
Đường An An đã gặp mặt qua lại, cô bạn học kia vẫn tiếp tục theo đuổi.
Thậm chí có những lúc cãi nhau với Đường An An, ông cũng không có ý định quay lại với cô bạn đó. Ông nói rằng ông thương An An của mình, cho dù
hai người có cãi vã nhiều đến đâu chăng nữa.
Câu chuyện vài chục
năm trước, thế hệ sau nghe lại bằng mấy lời kể giản dị, lại cảm thấy xúc động vô cùng. Người trong cuộc như Đường An An cũng thấy ấm lòng.
Lộ Thiếu Hành chủ động vào bưng đồ ăn ra. Đường An An đánh nhẹ vào cánh
tay anh, ý bảo anh cứ đứng một bên, không cần làm gì. Nhưng Lộ Thiếu
Hành vẫn cứ làm.
Lúc ăn cơm, Đường An An dặn: “Tối nay xong việc về sớm nhé.”
Lộ Thiếu Hành luôn tôn trọng lời nói của mẹ nên lập tức đồng ý.
Chiều vừa về đến nhà, anh liền nghe được tiếng cười nói vui vẻ. Anh đứng bên
ngoài, yên lặng nhìn người đang ngồi đó, thấu hiểu phần nào cảm giác của những người hi sinh hạnh phúc vì lợ ích chung của gia tộc. Bầu không
khí đầm ấm yên bình này không thể dùng bất cứ thứ gì đánh đổi được.
Buông bỏ chút tình cảm của bản thân, không phải họ nhu nhược, mà là theo đuổi tính toàn vẹn của dòng họ.
Dùng một câu thô tục để nói, những người từ bỏ cha mẹ thì có tư cách gì để lớn giọng?
Lộ Thiếu Hành đi vào, Lộ Diệc Cảnh đang đứng trong sân đạp đạp mấy ụ cỏ,
như thể chúng đắc tội với anh ta. Trông thấy bóng, Lộ Thiếu Hành lại
gần, anh ta mới ngẩng đầu lên nói: “Anh dự tính hưởng phúc tề gia đấy
à?”. Vừa nói, Lộ Diệc Cảnh vừa liếc ánh mắt về phía cô gái đằng kia, quả thật có thể xếp vào hàng cực phẩm mỹ nhân, tuy rằng vẫn còn thua xa vợ
anh ta…
Cô gái này, đúng là có khả năng làm rung động lòng người.
Lộ Thiếu Hành đáp trả Lộ Diệc Cảnh bằng một nụ cười khó hiểu, khiến anh ta bất mãn. Nếu cả anh hai và anh ba đều về nhà, thì vai trò của bản thân
anh ta ở đây là gì? Có lẽ chỉ là một kẻ chuyên gây chuyện mà thôi. Đã
vậy, anh ta cũng không cần làm chân báo tin cho Lộ Thiếu Hành, việc của
ai người nấy tự tìm hiểu.
Lộ Thiếu Hành đi tới chỗ bố mẹ mình.
“Thiếu Hành, đây là cô chú Hậu, cô chú mới về nước”.
Lộ Chính Nhiên giới thiệu với con trai.
Lộ Thiếu Hành kính cẩn chào một tiếng, rồi quay sang nhìn Hậu Gia Lâm. Cô
ta cũng mỉm cười với anh, rồi nói với mẹ mình: “Không cần giới thiệu con đâu, con với anh ấy từng gặp nhau rồi, anh ấy là bạn học của chị đấy.”
Người lớn hai bên nhìn nhau cười ẩn ý: “Hóa ra là vậy à!”
Đường An An buồn rầu: “Thương con bé Gia Tương quá, ngày xưa lúc nó còn bé, tôi còn bế nó nữa.”
Chuyện đã qua từ lâu nên bà Hậu có thể kiềm chế được cảm xúc. “Số trời đã định như vậy, giờ chúng tôi chỉ mong sao con bé này sống hạnh phúc”, nói
rồi, bà cầm lấy tay Hậu Gia Lâm.
“Cũng phải, bọn trẻ bây giờ có
hiểu được nỗi khổ tâm của người làm bố mẹ đâu. Lúc nào cũng gây chuyện
khiến chúng ta phiền lòng.”Đường An An mượn cơ hội bày tỏ bức xúc.
Ông Hậu cười nói: “Thiếu Hành ngoan mà chị lại nói thằng bé thế, cũng không cần nghiêm khắc quá với chúng nó như vậy.”
“Nó ấy à, chỉ giỏi giả vờ ngoan trước mặt người lớn thôi.”Tuy nói vậy, nhưng rõ ràng trong lòng bà rất hài lòng về con trai.
Trò chuyện một hồi, Lộ Chính Nhiên quay sang nói với Lộ Thiếu Hành: “Con
đưa Gia Lâm đi loanh quanh xem đi, con bé thích cảnh quan chỗ này lắm.”
“Có phiền anh không?”Hậu Gia Lâm mỉm cười. Hỏi câu này đúng là thừa thãi.
Bà Hậu mở miệng trêu con gái: “Con bé này nhà tôi tính tò mò lắm”.
Hai bên phụ huynh nghe vậy không khỏi bật cười hài lòng.
“Nơi này độc đáo thật đấy.”Hậu Gia Lâm tỏ ra thích thú.
Cô ta tính tình hoạt bát, mái tóc bay nhè nhẹ trong gió, cảm giác cả người tỏa ra một thứ “tiên khí”.“Những thứ độc đáo thấy nhiều rồi cũng không còn gì đặc biệt nữa.”
Lộ Thiếu Hành bỗng nói chen vào một câu: “Em rất giống chị gái em”.
“Ai cũng nói vậy cả, em không biết vậy là tốt hay xấu nữa.”
Hậu Gia Lâm nghĩ đến người chị quá cố của mình lại sầu não, “Anh cảm thấy chị em là người như thế nào?”
Có một mối liên hệ chung nên giữa hai người cơ hồ cũng trở nên thân quen hơn.
Lộ Thiếu Hành ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng ẩn sau tầng mây mỏng. Trước
đây anh luôn cảm thấy Hậu Gia Tương như vầng trăng kia, có lúc lạnh
lùng, có lúc dịu dàng, chỉ cần ngước lên nhìn sẽ trông thấy, sẽ nhớ
nhung. Những lúc nghĩ đến cô, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, có lẽ là sự rung động.
“Hiền lành, tốt bụng.”Một lời nhận xét hết sức đơn giản, “Khá nhanh nhẹn.”
Không chỉ đáp ứng đủ tiêu chuẩn của một mỹ nhân, còn có sự thông thái từ trong đôi mắt.
Hậu Gia Lâm cắn môi: “Đúng thế, chị ấy rất tốt!”. Từ nhỏ cô đã biết chị gái mình được nhiều bạn nam đem lòng thầm thương trộm nhớ, nhận được nhiều
thư tình và trải qua những màn tỏ tình lãng mạn.
“Ai cũng có điểm tốt của riêng mình”. Lộ Thiếu Hành nói.
“Thế anh thấy em có điểm gì tốt?”Hậu Gia Lâm nghiêng đầu hỏi, mới gặp nhau hai lần, nhưng cô ta thật sự muốn biết?”
Lộ Thiếu Hành cũng bắt chước nghiêng đầu, dáng vẻ tràn đầy sinh lực.
“Đáng yêu?”
Hậu Gia Lâm bật cười, hai người thong thả đi dạo trong màn đêm tĩnh lặng, tâm trạng thư thái.
Lúc ăn tối, chủ đề câu chuyện xoay quanh Lộ Thiếu Hành và Lộ Gia Lâm. Lộ
Diệc Cảnh lặng lẳng ngồi ăn và quan sát mọi người, cảm thấy Lộ Thiếu
Hành luôn vác một bộ mặt không đổi, có thể cười với bất kỳ ai, bất kỳ
lúc nào. Đúng là nhân vật nữ hôm nay rất xuất sắc, nhưng anh ta không
thích.
Lộ Thiếu Hành làm như không thấy thái độ của Lộ Diệc Cảnh, vui vẻ trò chuyện với ông bà Hậu.
“Đứa con gái này của tôi trông thì có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng nhưng thật ra
thích bay nhảy lắm.”Bà Hậu lắc đầu nói về con gái mình.
“Còn trẻ đều nên như vậy mà.”Đường An An cười, “Sau này lập gia đình rồi sẽ yên phận hơn nhiều.”
“Thiếu Hành, chẳng phải con đang tuyển thư ký sao?”Lộ Chính Nhiên ngồi nghe
chuyện mãi mới lên tiếng, “Để Gia Lâm đến giúp con một tay đi.”
Bà Hậu sửng sốt: “Con gái tôi làm sao đảm nhận được…”.
Ông Hậu vỗ vai vợ mình: “Ai mà chẳng phải học tập mới thành tài. Thiếu Hành có phải ngay từ đầu đã như bây giờ đâu?”.
Lộ Thiếu Hành lên tiếng: “Có cơ hội rèn luyện cũng tốt.”Anh nhìn Hậu Gia Lâm, cơ hồ rất có lòng tin.
Bà Hậu nhìn con gái như muốn dò hỏi ý kiến.
“Con đi làm cũng được, đỡ bị bố mẹ kêu suốt ngày ở nhà ăn bám.”Hậu Gia Lâm cúi đầu nói.
Đường An An vốn muốn Lộ Thiếu Hành đưa Hậu Gia Lâm về, nhưng gia đình họ lái
xe đến đây, làm vậy có vẻ quá vồ vập, nên chỉ tiễn họ ra đến cửa lớn.
Lúc quay về, Lộ Thiếu Hành thấy Lộ Diệc Cảnh hai tay khoanh trước ngực
đứng ở cổng.
“Chân đạp hai thuyền không sợ thuyền lật à?”
“Liên quan gì đến chú?”Lộ Thiếu Hành không thèm để ý đến cậu em trai, đi thẳng vào nhà.
Lộ Diệc Cảnh bất bình, có nhã ý nhắc nhở mà lại bị chọc giận.
Lê Họa buồn chán ngồi xem chương trình giải trí, muốn tâm trạng mình tốt
hơn một chút. May là đợt này có thuốc trị đau bụng kinh, thật đúng lúc,
cô cũng muốn đi mua. Không cần soi gương cô cũng biết sắc mặt mình tệ
đến đâu.
Cô ngồi yên không dám động đậy, thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán, tay ôm bụng. Âm thanh từ ti vi càng lúc càng nhỏ.
Những lúc như thế này, cô lại có ý nghĩ nực cười là gọi điện cho một vài
người, hỏi rằng nếu cô không còn trên đời này nữa, họ có rơi nước mắt vì cô không? Nếu cô thật sự làm vậy, chắc sẽ bị coi là thần kinh mất.
Cô lấy điện thoại ra, lướt qua từng tên người một ở trong danh bạ, dừng
lại ở một số. Cô nhìn nó hồi lâu rồi quẳng điện thoại sang một bên.
Rất lâu sau, cơn đau mới thuyên giảm. Quần áo ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng thê thảm, đến nỗi cô chán ghét cả hình ảnh của chính mình phản chiếu
trên cửa kính. Cô đi lấy áo ngủ, nhất định phải tắm bằng nước nóng,
không thể để bản thân tệ hại như sắp chết thế này được.
Cô mở vòi hoa sen cho nước nóng chảy ra, hơi nước nhanh chóng khiến phòng tắm trở nên ấm áp. Cảm giác này khiến cô thấy dễ chịu hơn nhiều, hơi nóng dường như xóa tan sự thất vọng trong lòng. Cô rất ghét bộ dạng đau khổ của
bản thân, ngay cả mình còn thấy chán, sao có thể khiến người khác yêu
thương?
Ai nói thích là sự dũng cảm? Thật ra thứ có sức mạnh lớn nhất chính là hiện thực, nó có thể đánh bại bất kỳ ai.