Type: Thanh Hương
Lê Họa nhìn số thuốc kia đã thấy đau đầu, loại
thì uống hai lần, loại thì uống ba lần, loại uống trước khi ăn, loại
uống sau khi ăn. Cô đặt tất cả chung vào một chỗ để tiện lấy. Lộ Thiếu
Hành tỏ ra rất chăm chú ngắm nghía mấy thứ thuốc trong tay kia. Lê Họa
nghĩ anh căn bản chẳng hiểu gì cả, cho dù trên mặt tỏ ra hiểu rõ.
“Bỏ ra nào”. Cô lấy hộp thuốc trong tay anh.
Thật lỳ lạ, rõ ràng cô rất tò mò về cô gái gặp trong viện, nhưng anh không
hề giải thích, hơn nữa còn tỏ ra rất bình thường. Điều này khiến cô cảm
thấy xấu hổ khi sinh lòng hoài nghi anh. Sao cô lại nghĩ về anh như vậy
chứ? Anh vốn không phải loại người đó, cô trở thành người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi mất rồi.
“Cô gái đó xinh thật đấy.”Qủa thật cô nghĩ như vậy.
Lộ Thiếu Hành ngồi sát vào cô, tựa lưng lên thành ghế: “Em tự ti à?”
“Có chút!”Thừa nhận cũng chẳng sao.
Anh nhìn cô cười.
“Ban nãy ở bệnh viện anh nghĩ cái gì thế?”
Cô thật sự muốn biết. Sau khi nhìn kết quả siêu âm, anh không lộ ra chút bất thường nào khiến cô có phần tiếc nuối.
“Có nghĩ gì đâu.”
Người này rất giỏi giả vờ giả vịt.
Cô bỏ thuốc xuống, cầm lấy tay anh: “Anh thích trẻ con à?”
“Không thích.”Anh dứt khoát.
Cô hất tay anh ra, đứng dậy đi đun nước.
Lộ Thiếu Hành khó hiểu nhìn tay mình. Qủa nhiên lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể, một giây trước còn nịnh nọt mà một giây sau đã ghét bỏ.
Lê Họa ấn nút xong, đứng tựa lưng vào tường, một chân co lên, bâng quơ nói: “Em thấy trong cuốn sách của anh có một tấm ảnh.”
Nếu hai người không cần duy trì sự tin tưởng, vậy thì nên thử một lần để
khỏi phải suốt ngày lo nghĩ thiệt hơn cho bản thân. Có lẽ thái độ hôm
nay của anh đã tiếp thêm dũng cảm cho cô.
“Ảnh?”Lộ Thiếu Hành ngạc nhiên.
“Nữ.”
“Ồ…”Anh thả lỏng, “Anh tưởng anh nude của anh chứ.”
Cô không nhịn được phải bật cười khiến cơn đau lại hoành hành.
“Sao thế?”Anh đứng dậy, đi tới chỗ cô, “Vẫn đau lắm à?”
Cô gật đầu. Anh lập tức chạm vào vị trí đau của cô.
“Sao lạ vậy nhỉ? Hay bệnh viện đó dởm quá không chẩn đoán ra bệnh?”
“Anh đừng có trù ẻo em!”Cô vỗ tay anh, “Thôi đi, đừng tưởng tỏ ra quan tâm thì có thể đánh lạc hướng sang chuyện khác.”
“Cái gì mà tỏ ra quan tâm.”
“Anh có biết vấn đề đang nói đến là gì không?”
“Là em không nói rõ đấy chứ.”Anh nhíu mày.
“Em nói rõ tấm ảnh được kẹp trong cuốn sách của anh.”Cứ bắt cô phải nói rõ
ràng ra mới được! Chẳng lẽ những người thông minh đều lạnh lùng như vậy?
“Anh biết. Ý anh là em để ý đến mấy chuyện linh tinh đó làm gì, có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của chúng ta đâu.”
Khi có vấn đề xuất hiện giữa hai người, anh cảm thấy không cần phải để ý,
nhưng lại nhất quyết không chịu nói. Sau đó cô lại suy nghĩ linh tinh,
nghĩ đến những thứ mà anh cho rằng không quan trọng, lặp đi lặp lại như
thế.
“Nhưng em muốn nghe anh nói.”Cô cố chấp nhìn anh. Quan trọng hay không cũng được, chủ yếu là cô muốn chính anh nói ra.
Lộ Thiếu Hành bất đắc dĩ hỏi: “Thế chẳng phải lãng phí thời gian sao?”Anh hoàn toàn không hiểu nổi trong đầu phụ nữ có những gì.
“Đối với anh có thể là lãng phí nhưng đối với em thì không. Em muốn anh nói
cho em biết tất cả về cô gái đó, không phải anh cho rằng không quan
trọng thì cũng bắt em phải nghĩ thế. Với em, điều quan trọng không phải
là anh và cô ấy từng có quan hệ thế nào, mà là thái độ của anh. Thái độ
hiện giờ của anh là chuyện gì cũng không muốn nói với em.”
Lộ Thiếu Hành sửng sốt, chạm tay vào mặt cô: “Anh cứ tưởng…”.
Anh luôn cho rằng bản thân sẽ không phạm sai lầm, sẽ luôn kiên định, và
muốn người bên cạnh cũng tin tưởng mình. Bây giờ anh mới phát hiện, ý
nghĩ đó không hoàn toàn đúng. Người khác không phải anh thì sao biết
được trong đầu anh suy nghĩ những gì, sao biết anh sẽ làm gì tiếp theo,
liệu có nghi ngờ những việc anh làm hay không?
Cô không yên tâm là bởi lý do này ư?
Vậy nên muốn chạy trốn?
Mới lúc gần lúc xa?
Anh hôn nhẹ lên môi cô: “Đừng để ý, đúng là anh từng thích cô ấy, nhưng đó
là quá khứ rồi. Cô gái em gặp trong bệnh viện là em gái của người trong
ảnh. Chỉ đơn giản vậy thôi.”Anh vuốt tóc cô.
Ánh mắt của anh nhìn cô không hề trốn tránh. Sự chân thành đó là thứ cô mong đợi từ lâu. Cô
ôm lấy anh. Kỳ thực, điều cô muốn rất đơn giản, cô không cần những lời
hứa hẹn, nhưng ít nhất thì mỗi khi nghĩ về anh, cô có thể liên tưởng đến thiên trường địa cửu.
Lộ Thiếu Hành vỗ vỗ lưng cô.
Lúc đi ngủ, có lẽ vì quá đau mà cô không dám cử động.
Lộ Thiếu Hành đành nói: “Em vén áo lên anh xem nào.”
“Anh muốn làm gì?”
“Làm gì cũng làm rồi, em còn nghĩ đi đâu?”
“Em có nghĩ gì đâu?”Cô đành nghe lời, kéo áo lên. Anh nhìn một lúc, không thấy đỏ, không thấy gì nổi lên.
“Đau ở đây à?”
“Ừ.”
Không chỉ ở vị trí ban đầu mà còn đau lan sang cả xung quanh, khẽ cử động là
đau. Trước khi đến bệnh viện, cô còn nghĩ đến cả việc viết di chúc.
“Uống thuốc xong mà vẫn không đỡ thì đi khám lại.”
“Vâng.”
Cô ôm lấy anh, “Nếu em chết, anh có khóc vì em không?”
“Không.”
“Tại sao?”Cô nhéo anh. Yêu cầu của cô đâu có cao, cũng chẳng bắt anh phải thủ tiết.
“Sao phải lãng phí sức lực vì người đã chết chứ? Nếu em chết à…để anh nghĩ
xem nào, anh sẽ kết hôn với một cô gái nóng bỏng, giàu có, không chọc
giận anh, tính tình dịu dàng…”
Lê Họa tức giận: “Anh nói một câu tử tế thì chết người à?”
“Sẽ!”Anh vỗ vỗ lưng cô, “Ăn ngon ngủ kỹ mà tận hưởng cuộc sống biết chưa?”
Sắp xếp công việc ổn thỏa, Lộ Thiếu Hành xuống căng tin ăn trưa cùng nhân
viên. Anh không quá để ý đến chuyện ăn uống, nhà ăn của công ty cũng
sạch sẽ, đồ ăn ngon, lại thuận tiện hơn so với ra ngoài. Lấy một suất
cơm, anh ngồi xuống bàn trống.
Thường thì trong vòng bán kính ba
mét xung quanh anh sẽ không có người ngồi ăn cơm. Anh không mấy bận tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến anh thì mọi người có thể ngồi gần anh cũng
không sao.
Hậu Gia Lâm bưng đĩa cơm ngồi xuống ghế đối diện, tươi cười: “Em ngồi đây được không?”
Lộ Thiếu Hành gật đầu.
Ăn được một nửa, rốt cuộc Hậu Gia Lâm không nhịn được hỏi: “Tại sao lại lợi dụng em?”
Cô ta đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra được đáp án. Khi bố mẹ cô ta đến nhà họ Lộ chơi,
Lộ Thiếu Hành không hề tỏ ra chán ghét, thậm chí còn làm bộ như đón nhận.
Điểm khác biệt là cô ta nghiêm túc, cô ta thật sự nhập vai, còn anh thì
không. Cô ta không ngốc, về nhà suy nghĩ rất lâu, cùng với những tin tức nghe ngóng được từ nhà họ Lộ, dù bên ngoài làm mưa làm gió nhưng chuyện hôn nhân đại sự vẫn phải nghe theo ý của cha mẹ. Thời gian trước, Lộ Ôn Diên từng gây ra chuyện gì đó, hình như bây giờ đã giải quyết ổn thỏa
rồi. Lộ Ôn Thịnh trước kia cũn vì chuyện này mà xích mích với người nhà
rồi bị đẩy ra nước ngoài, dù mới được về nước nhưng Hoàn Quang từ lâu đã do Lộ Ôn Diên nắm quyền. Nếu như lúc này Lộ Thiếu Hành gây chuyện nữa
thì kết cục khẳng định không khác tiền lệ. Cô con gái duy nhất nhà họ Lộ năm xưa vì tự ý quyết định chuyện kết hôn mà bị đoạn tuyệt quan hệ, ầm ĩ đến nỗi cả hai bên đều thiệt.
Người như Lộ Thiếu Hành, chắc chắn sẽ không để chuyện của mình bung bét tại thời điểm này, trở thành mục
tiêu công kích của mọi người. Huống hồ, cho dù bản thân Lộ Thiếu Hành
không sợ, chưa chắc người phụ nữ của anh cũng không sợ. Vậy nên, trước
mặt Lộ Chính Nhiên và Đường An An, anh mới biểu hiện ngoan ngoãn như vậy để họ nới lỏng cảnh giác, mặt khác anh tìm cách để cô chủ động nói với
bố mẹ mình rằng hai người họ không hợp nhau. Lúc ở bệnh viện, rõ ràng
anh có thể bảo cô đi để tránh trông thấy anh trò chuyện cùng với một cô
gái khác, nhưng anh không làm thế. Có thể hiểu là anh không kịp bảo cô
đi, nhưng khả năng này rất thấp. Rõ ràng anh cố tình để cô trông thấy
cảnh tượng đó.
Dù chỉ là một cô gái bình thường cũng sẽ có sự tự
tôn của bản thân, huống hồ là tiểu thư con nhà giàu. Cô nhất định sẽ
không tỏ ra hứng thú với Lộ Thiếu Hành nữa, và chủ động nói với bố mẹ là không muốn qua lại với anh. Như vậy, mối phiền phức đối với Lộ Thiếu
Hành đã được giải quyết, mà chính bản thân anh cũng không bị bại lộ.
Rốt cuộc con người anh như thế nào mà lại ôm những tâm tư sâu xa đến vậy?
Lộ Thiếu Hành ngẩng đầu lên, cơ hồ không nghe thấy câu hỏi vừa rồi: “Đồ ăn thế nào? Anh thấy cũng ngon mà”.
Giả vờ không biết?
“Hôm nay em sẽ nghỉ việc.”
Lộ Thiếu Hành không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Tại sao?”
Cần phải có một lý do hợp lý mà bố mẹ hai bên đều chấp nhận.
“Em không quen ở đây lắm, chắc là em hợp với cuộc sống ở Mỹ hơn, em muốn quay về Mỹ.”
Lộ Thiếu Hành gật đầu: “Đã vậy thì anh cũng không giữ em. Thời gian qua em đã làm việc rất vui vẻ với đồng nghiệp.”
Hậu Gia Lâm mím môi: “Em sẽ nói với bố mẹ em như vậy.”
Anh gật đầu.
“Anh từng thích chị em phải không?”Dù biết không có ý nghĩa gì nhưng Hậu Gia Lâm vẫn muốn biết thêm vài chuyện từ chính miệng Lộ Thiếu Hành.
“Đúng.”Chẳng có gì mà không dám thừa nhận.
“Em rất giống chị ấy đúng không?”
“Giống.”
Nếu giống tại sao anh không thể coi cô như chị ấy?
“Giống đến đâu cũng không phải chị ấy đúng không?”Hậu Gia Lâm lại buồn bã. Chị gái cô cho rằng anh không chân thật, nhưng cô lại thích người đàn ông
như vậy. Trước mặt không thật, nhưng sau lưng thì rất thật.
Lộ Thiếu Hành im lặng.
“Nếu chị em còn sống thì sao? Nếu chị ấy một lần nữa xuất hiện trong cuộc
sống của anh, anh có chọn chị ấy không?”Cô đang cố chứng minh một điều
gì đó.
“Chỉ là nếu như thôi? Điều đó vốn không bao giờ thành sự thật.”
“Anh không nghĩ đến khả năng đó ư?”
“Không.”
“Vậy nên anh không muốn trả lời câu “nếu như”này?”Cô muốn chứng minh trong
lòng anh, chị gái mình mới là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
“Có thể trả lời.”Anh nhìn Hậu Gia Lâm, “Anh rất ghét phiền hà.”
Hậu Gia Lâm hoàn toàn hiểu, anh ghét sự phiền hà, ghét rắc rối, nên sẽ
không thay đổi người phụ nữ bên cạnh mình, bất kể đối phương là ai.
Một người phụ nữ, anh còn chưa hiểu hết, không muốn tự chuốc thêm phiền phức vào người.
Hậu Gia Lâm không biết nên khóc hay cười. Người phụ nữ kia quả thật rất may mắn khi được trở thành mối phiền phức đầu tiên của anh. Còn cô thật bất hạnh, tại sao không xuất hiện trong cuộc đời anh vào đúng thời điểm anh sẵn sàng đón nhận phiền phức?