Type: Thanh Hương
Ngày hôm sau, Lê Họa ngồi trên sofa xem người
dẫn chương trình trên tivi đang kể chuyện tình cảm của các cậu ấm nhà họ Lộ ở Yên Xuyên. Khi người ta nhắc tới Lộ Thiếu Hành, cô rốt cuộc đã
hiểu vì sao hôm qua anh lại có biểu hiện khác thường như vậy. Cô bỏ điều khiển xuống, đi vào phòng ngủ. Lộ Thiếu Hành vẫn nằm trên giường, cô
leo lên bên cạnh anh, vỗ vỗ vào mặt anh. Lộ Thiếu Hành kéo chăn lên che
mặt, thậm chí không buồn mở mắt ra nhìn cô.
Lê Họa kéo chăn
xuống. Thật ra cô không tức giận vì tin đồn giữa anh và cô gái nào đó,
điều khiến cô không thích là việc cô đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi mà
anh vẫn còn lười nhác nằm đây. Thật quá đáng!
Bị làm phiền, Lộ Thiếu Hành tóm lấy tay Lê Họa, trở mình một cái, trùm kín chăn lên người cô.
“Muốn ngủ cùng anh thì cứ nói rõ ra. Anh không cười em đâu”.
“Ai muốn ngủ cùng anh chứ!”
“Anh muốn, được chưa?”
Cô phì cười, một phần vì vừa xem được chương trình gameshow thú vị nên tâm trạng khá thoải mái.
“Dù sao cũng không phải em muốn.” Cô bị anh làm cho mụ mị quên cả việc mình vào đây làm gì, liền nhéo anh một cái, “Hôm qua chẳng phải anh muốn em
mắng anh sao, hôm nay em mắng!”
Cô quả thật không thể mặt dày nói là đến để tính sổ với anh được. Cô đẩy anh mấy lần, anh mới miễn cưỡng
trở mình, nằm xuống bên cạnh.
Phá rối giấc ngủ của anh mà không có lý do hợp lý, thật là không hay… Nhưng tại sao giờ cô lại thấy áy náy chứ?
“Vừa xem được tin tức về anh.” Cô cố tình nói như đang tức giận.
“Thế à… Cám ơn em đã quan tâm.”
Cô mím môi: “Kể rõ đầu đuôi cho em, nếu không thì đừng trách”.
Anh bật cười. Hơi thở ấm áp xung quanh cổ khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Có rất nhiều người đẹp vây lấy anh, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn bốc
lửa có bốc lửa, muốn tài giỏi có tài giỏi… Anh chỉ cần nói một câu mình
là hoa đã có chậu thì họ đều ghét anh, em nói xem tại sao?” Anh ôm lấy
cô.
Lê Họa im lặng, nhưng cô biết lúc này mình đang mỉm cười hạnh phúc.
“Tại sao?”
Cảm giác chua xót trong lòng lúc này liệu có phải là vì cảm động không?
Chắc là vậy rồi, cô tin tưởng anh, không phải cô tốt nên anh giữ cô lại
bên cạnh, mà bởi sau khi có cô rồi, anh không còn nghĩ đến ai khác nữa?
Lịch sử hôn nhân của Lộ Diệc Cảnh nên được miêu tả ngắn gọn bằng cụm từ
“gian truân tìm vợ”. Nhìn bộ dạng lúc này của anh ta là có thể biết được rằng quá trình tìm kiếm rất cực khổ nhưng kết quả thì không tồi, nếu
không đã chẳng cười tươi rói như vậy. Điều này vốn cũng nằm trong dự
đoán của Lộ Thiếu Hành, giờ tuy đã xảy ra thật nhưng anh chẳng lấy gì
làm thích thú. Hình như tất cả mọi chuyện đều diễn ra đúng như những gì
anh nghĩ, từng bước một. Lộ Thiếu Hành uống một ngụm rượu rồi đặt ly
xuống, đi tới chỗ Lộ Diệc Cảnh. Những buổi yến tiệc kiểu này thường ít
thấy bóng dáng Lộ Diệc Cảnh, anh ta thích làm một chàng công tử bột vô
dụng hơn là xuất hiện tại những nơi như vậy.
“Có liên lạc với anh ba của chú không?” Lần trước anh vẫn chưa kịp hỏi thăm tình hình của Lộ Ôn Diên.
Lộ Diệc Cảnh liếc anh trai một cái: “Không thèm hỏi em bây giờ thế nào à?”
“Chú?” Nhìn điệu bộ của Lộ Diệc Cảnh cũng đoán ra được hiện giờ Lộ Ôn Diên vẫn ổn, bèn không sốt sắng hỏi thăm nữa, “Chuyện của chú thì tự mà lo liệu
lấy?”
Đã nói vậy thì anh ta sẽ chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân
thôi, chẳng hơi đâu quan tâm Lộ Ôn Diên sống chết thế nào. Lộ Diệc Cảnh
hừ lạnh một tiếng.
Cảm thấy nơi này quá buồn chán, Lộ Thiếu Hành
muốn về sớm. Ai cũng phải đeo cái mặt nạ cứng nhắc như nhau đến đây. Nếu không phải vì bắt buộc thì anh đã chẳng đến nơi này. Anh đi ra cửa,
bước chân chợt dừng lại, ngẫm nghĩ một lát, anh tiếp tục đi tới bãi đỗ
xe, sau đó mới lên tiếng: “Ra đây đi”.
Anh thậm chí không cần
quay đầu lại nhìn, để đối phương chủ động bước ra. Tuy nhiên, có vẻ đối
phương không muốn tự giác, anh cười, nếu đã thế thì cũng không cần cho
họ cơ hội làm gì. Anh đi tới xe của mình. Có tiếng bước chân đằng sau
vội vàng đuổi theo, anh mặc kệ. Dù sao người cần nhờ vả cũng không phải
là anh.
“Lộ Thiếu Hành”. Rốt cuộc đối phương cũng phải lên tiếng.
Bấy giờ anh mới dừng chân, ngoảnh lại cười mỉa mai: “Trùng hợp quá nhỉ”.
Vì một câu này của Lộ Thiếu Hành mà Tô Thiên Linh ngâm miệng, không thế
nói ra cái cớ cô ta đã mất công nghĩ nãy giờ. Biết rõ Lộ Thiếu Hành cố
tình, nhưng biểu hiện vô tư của anh khiến người khác không thể trách
móc. Cô ta thở dài: “Đúng là trùng hợp”.
“Nghe nói bố cô đang nằm viện, cho tôi gửi lời hỏi thăm bác trai nhé”.
Giọng điệu của anh rất tự nhiên, không ngờ anh còn quan tâm tới cả việc này, nhưng có vẻ rất thành ý.
“Nhất định rồi. Cảm ơn anh”. Tô Thiên Linh cười, nếu bố cô biết chuyện Lộ
Thiếu Hành quan tâm tới mình như vậy, phỏng chừng trong đầu lại suy nghĩ về việc kết thông gia.
“Chuyện nên làm thôi mà”. Ý tứ rất rõ ràng, nếu bây giờ không có việc gì thì có thể kết thúc nghi thức chào hỏi ở đây.
Tô Thiên Linh đương nhiên nhìn ra điều đó, đi theo bố giao thiệp vài lần,
biết rõ người trong giới này thường lấy lui làm tiến, mỗi hành động lời
nói đều có ẩn ý đằng sau để đối phương tha hồ đoán. Cô ta tiến lên một
bước, đưa một tập tài liệu cho Lộ Thiếu Hành: “Anh xem kỹ cái này đi”.
Lời lẽ còn chứa ý tứ sâu xa.
Lộ Thiếu Hành nhìn thoáng qua: “Muốn gì?”. Anh đi thẳng vào vấn đề.
“Anh không phiền nếu đưa tôi một đoạn đường chứ?” Tô Thiên Linh cười cười.
Lộ Thiếu Hành không trả lời, thẳng thừng mở cửa xe để cô ta ngồi vào.
Chất lượng ảnh chụp rất tốt, anh và Lê Họa đứng cạnh nhau biểu hiện vô cùng
ăn ý. Chính bản thân anh cũng không ngờ mình lại có thể cười vô tư đến
vậy, cơ hồ không vướng bận bất kỳ ưu phiền nào. Trông thấy những tấm ảnh này, anh không hề nghĩ Tô Thiên Linh định uy hiếp gì mình hoặc đòi hỏi
điều gì, anh chỉ nghĩ đến cậu em Lộ Ôn Diên của mình. Lộ Diệc Cảnh quả
nhiên đoán đúng, tính cách của anh cũng có phần giống Lộ Ôn Diên, không
phải do chung dòng máu, đơn giản là sự yêu thích.
Anh nhớ từng có lần hỏi Lộ Ôn Diên có thay đổi suy nghĩ đó hay không. Nhưng anh dường
như đã hiểu ra phần nào lý do người ta sẵn sàng vì một người xa lạ mà
đối đầu với gia đình, chấp nhận trả giá. Đơn giản bởi đó là cuộc sống
của chính mình, không phải khuất phục bất kỳ ai, sau này khi đã về già,
chúng ta không cần phải tự nhủ: Cuộc đời này, người duy nhất mà tôi có
lỗi là chính bản thân mình. Con người chỉ cần một lần thỏa hiệp thì sau đó sẽ dần dần đánh mất bản thân.
Tô Thiên Linh không rõ Lộ Thiếu Hành đang mải suy nghĩ điều gì, nhưng nếu đã đồng ý để cô lên xe tức là mọi chuyện đều có thể thương lượng. Cô ta vốn cho rằng phản ứng của Lộ
Thiếu Hành sẽ là phủ nhận mối quan hệ với người phụ nữ kia, hoặc là yêu
cầu cô ta đừng can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng dù cả hai
trường hợp đó đều không xảy ra, cô ta vẫn cảm thấy người đàn ông này khó nói chuyện.
“Cuối tuần này tiến sĩ Asbin sẽ đến Yên Xuyên diễn
thuyết về sự phát triển của thương nghiệp điện tử trong nước mười năm
tới, không biết anh đã nhận được thư mời chưa?”
Vị tiến sĩ này rất khó mời được, kinh phí cũng rất cao, đã vậy còn rất khó mới có được thư mời.
Lộ Thiếu Hành nhắm mắt: “Cô Tô, tôi không thích đoán già đoán non”.
Đã nói đến nước này rồi còn giả thần giả quỷ, Lộ Thiếu Hành không lấy gì làm vui liếc đối phương.
“Tôi muốn thư mời đó của anh.”
Thư mời đó đối với anh mà nói không phải thứ giá trị gì, nhưng cũng sẽ
không dễ dàng đưa cho cô ta. Trên đời đâu có chuyện tốt như thế?
“Để trao đổi quyền sở hữu số ảnh này?”
“Tôi đảm bảo sẽ không để lộ ra ngoài. Tôi tin là anh cũng không muốn người
phụ nữ của mình xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nghe nói người
phụ nữ của cậu cả trước kia từng bị xử lý một cách sạch sẽ!”
Chuyện nhà họ Lộ cũng không phải chuyện gì quá bí mật.
Lộ Thiếu Hành cười: “Tôi đang tò mò, thư mời đó có giá trị lớn đến vậy ư?”
“Anh đương nhiên không hiểu được mức độ quan trọng của nó đối với tôi”.
“Tôi có thể cho cô”. Lộ Thiếu Hành dừng lại một chút, “Nhưng, nếu tôi nói
cho cô biết rằng Kỳ Y Đình sẽ không đến tham dự buổi diễn thuyết đó thì
không biết nó có còn giá trị với cô không?”
Tô Thiên Linh nhìn
anh chằm chằm. Cảm giác bị đối phương nhìn thấu thật không dễ chịu gì.
Cô ta nắm chặt tay, muốn hỏi Lộ Thiếu Hành thêm nhưng lại không biết mở
miệng thế nào.
Lộ Thiếu Hành khẽ cười. Từ lúc Tô Thiên Linh hỏi
số điện thoại của Kỳ Y Đình, anh cũng đã đoán ra phần nào chủ đích của
cô ta, chẳng qua anh không thể hiện rõ ra.
Tô Thiên Linh trầm mặc hồi lâu: “Không biết tại sao tôi cảm thấy anh và chị gái tôi rất giống nhau…”.
“Cho nên đều khiến cô không thích?”
Hai chị em khác nhau cả về tính cách lẫn diện mạo, ắt hẳn là tình cảm chị
em không tốt lắm. Ngay câu đầu tiên đã bị Lộ Thiếu Hành nói trúng tim
đen, Tô Thiên Linh cảm thấy thế phòng vệ của mình bị phá vỡ, không biết
phải trốn vào đâu.
“Xem ra giao dịch của chúng ta không thành
rồi”. Tô Thiên Linh cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, như vậy mới phù
hợp với thân phận của cô.
Lộ Thiếu Hành đang do dự. Vừa rồi trông thấy ảnh chụp, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khiến bản
thân bất an. Anh làm việc gì cũng đều nắm phần chắc chắn trong tay,
nhưng lần này không hiểu sao lại do dự. Điều duy nhất không muốn là làm
tổn thương người thân của mình.
Anh không muốn cuộc sống của
mình nằm trong tay người khác, đồng thời cũng sẽ không phản bội gia đình vì bất kỳ ai. Đây là cơ hội duy nhất của anh.
Lộ Thiếu Hành dừng xe, anh đã đưa ra quyết định của mình, chỉ là có chút áy náy.
“Tôi không nghĩ vậy. Chúng ta vẫn có thể vui vẻ hợp tác”. Anh châm một điếu thuốc, thong thả hút.
Tô Thiên Linh lấy làm khó hiểu, nhìn chằm chằm anh.
“Tôi có thể cung cấp cho cô toàn bộ tin tức về Kỳ Y Đình, chắc chắn cô sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt cậu ta, còn tiến triển thế nào thì phải phụ thuộc
vào cô.”
“Điều kiện?”
“Chúng ta hẹn hò!”