Type: P.anh
Tô Từ tức giận đi ra từ phòng làm việc của Lộ Thiếu Hành, hận không thể
đập phá căn phòng đó. Đương nhiên dù có mất trí cô cũng không dám làm
vậy, kiểu gì cô cũng sẽ bị ông nội bắt đến xin lỗi Lộ Thiếu Hành. Vừa
rồi thư ký đã nói với cô rằng Lộ Thiếu Hành không có trong phòng, cô vẫn cho rằng chỉ là cái cớ nên dứt khoát xông vào, nào ngờ không thấy người đâu thật. Bừng bừng khí thế chạy tới đây hỏi tội nhưng không tìm được
tội nhân, hiện giờ cơn tức giận của cô chẳng khác nào quả bóng bay được
thổi căng, tiếc là không có chỗ nào để tháo hơi cho xẹp đi.
Xuống tầng dưới, Tô Từ thấy Lộ Diệc Cảnh đang chờ bên ngoài.
“Đến đây làm gì? Anh và ông anh quý hóa của anh chẳng khác gì nhau, luôn chọc giận em. Anh biến đi, tránh xa em ra.”
Lộ Diệc Cảnh bước xuống xe: “Đã nói với em là anh ấy không có ở công ty mà em không nghe”.
Ý anh là cô đáng đời phải không? Tô Từ càng thêm phẫn nộ.
“Dù sao thì anh em nhà anh đều như nhau.”
“Vâng vâng, cả vũ trụ này chỉ có em tốt.” Lộ Diệc Cảnh cười nói. Anh ta sẽ
không dại gì mà nói cho Tô Từ biết Lộ Thiếu Hành đang ở nhà, điều này
chỉ khiến Tô Từ tức giận hơn.
Thực tế cũng không có gì to tát.
Những chuyện kiểu này đã từng xảy ra với Lộ Ôn Thịnh, Lộ Ôn Diên và cả
Lộ Diệc Cảnh. Bây giờ đến lượt Lộ Thiếu Hành mà thôi. Nghe nói Đường An
An và Lộ Chính Nhiên đã biết được tin Lộ Thiếu Hành bao nuôi người đẹp
bên ngoài. Lộ Diệc Cảnh bỗng cảm thấy bản thân có phần bỉ ổi khi mấy
ngày liền ở lì trong nhà xem bộ dạng bị rầy la của anh hai. Anh ta thậm
chí còn mua một chiếc điện thoại mới để chụp ảnh quay hình anh hai bị
“dạy dỗ”. Trước giờ vẫn thấy Lộ Thiếu Hành che giấu giỏi, nghĩ đến anh
cũng có ngày hôm nay, Lộ Diệc Cảnh không khỏi cảm thấy thỏa mãn.
Sau đó mọi chuyện diễn ra không khác nhiều so với tưởng tượng của Lộ Diệc
Cảnh, Lộ Thiếu Hành về nhà. Anh ta háo hức mong chờ màn tiếp theo, nào
ngờ Đường An An còn chưa nói gì, Lộ Thiếu Hành đã chủ động thông báo
rằng hôm nay có hẹn với ttl nên về trễ.
Một câu nói đó của Lộ Thiếu Hành khiến cả Lộ Chính Nhiên và Đường An An đứng hình, cơn thịnh nộ cũng nguôi bớt.
“Con hơi mệt nên đi nghỉ trước nhé.”
Nói rồi, anh thảnh thơi lên gác, để lại mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hôm sau, Lộ Chính Nhiên và Đường An An có lẽ đã nghĩ thông suốt, định bụng
tiếp tục nói chuyện với con trai thì lại thấy trên khắp mặt báo lan hình ảnh Lộ Thiếu Hành hẹn hò với Tô Thiên Linh.
Lộ Thiếu Hành từ
trên gác đi xuống, Lộ Chính Nhiên nhìn con trai rồi lại nhìn tờ báo trên tay Đường An An, quyết định đến cơ quan, bỏ lại mọi chuyện cho vợ lo
liệu.
“Có chuyện gì thế?” Đường An An thật sự hị làm cho quay cuồng.
“Thì như bố mẹ thấy đấy. Chẳng lẽ mọi không muốn thấy con hẹn hò với một
người môn đăng hộ đối à?” Lộ Thiếu Hành ngước nhìn trần nhà, vẻ mặt vô
tội.
“Con thật lòng chứ?”
“Mẹ vẫn nói con là đứa biết chừng mực nhất nhà mà? Con đương nhiên biết nên làm gì, không nên làm gì.”
Nghe Lộ Thiếu Hành nói vậy, Đường An An cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Bà biết
con trai mình là một người biết điểm dừng, đàn ông khó tránh khỏi một
vài sai lầm, chỉ cần sẵn sàng sửa đổi thì mọi thứ đều tốt đẹp, hơn nữa
trước nay đứa con này vẫn luôn khiến bà yên tâm. Thái độ của Lộ Thiếu
Hành bây giờ, nhất định là đã biết chuyện bà đến gặp Lê Họa, cho nên anh mới lựa chọn cách sử lý này. Chắc hẳn anh biết rõ lập trường của bố mẹ
là không để cho người phụ nữ đó bước chân vào nhà họ Lộ, tốt hơn hết là
chấm dứt. Đây cũng là lý do Đường An An tìm gặp Lê Họa. Sự việc này nếu
xét đến cùng, vấn đề chính nằm ở bản thân con trai bà, người phụ nữ kia
chỉ là nhân tố bên ngoài. Chỉ cần khiến con trai mình hiểu ra lợi hại,
thì người phụ nữ kia căn bản không là gì, vậy nên bà cũng không cần
thiết phải cho cô ta bất lỳ lợi ích nào để yêu cầu cô ta cắt đứt quan hệ với con trai mình.
“Con biết vậy là tốt. Những chuyện khác mẹ
không nói nữa, con thật sự hài lòng về cô Tô đó à? Bố con cũng nhắc qua
với mẹ, lần trước không phải…”
“Hôm đó gặp nay lần đầu, cũng
không nói chuyện gì nhiều, lần này tiếp xúc thật sự rồi cảm thấy cũng
được, chắc là kiểu con dâu mẹ thích.”
Đường An An gật đầu: “Được rồi, hôm nào dẫn về cho mẹ gặp”.
Lộ Thiếu Hành đồng ý rồi đứng dậy chuẩn bị đến công ty.
Lộ Diệc Cảnh chẳng mấy khi có dịp hóng chuyện vui, thật không ngờ kết quả
như cười vào mặt anh ta. Bây giờ nghĩ lại, Lộ Diệc Cảnh vẫn cảm thấy mơ
hồ. Riêng Tô Từ, sau khi trông thấy mấy bài báo này, tức giận đến không
thể kiềm chế. Lộ Thiếu Hành có ý gì? Coi Lê Họa là trò đùa ư? Cô vội
vàng đi tìm Lộ Thiếu Hành để tính sổ nhưng không được, đành trút giận
lên đầu Lộ Diệc Cảnh.
“Anh đi theo em làm cái gì? Đường rộng thế này, đừng có đi theo em.”
“Đường rộng như thế sao em biết anh đang đi theo em chứ?”
“Biến ngay! Tôi đi đằng kia!”
“Ồ anh cũng đang muốn đi đằng đó.”
Lộ Thiếu Hành nhận được điện thoại của thư ký lúc đang ở sân bay, không khỏi bật cười. Lê Họa hầu như chẳng có ưu điểm gì ngoài việc biết chọn
bạn mà chơi. Đối với việc Lê Họa qua lại với Tô Từ, hiện giờ anh cảm
thấy cũng không tệ. Chí ít Tô Từ sẵn sàng ra mặt vì bạn bè, cũng là hiếm thấy bây giờ.
Cất điện thoại đi, anh xếp hàng làm thủ tục.
Ở nhà hai ngày, khi trở về Đông Linh, anh thấy trên mặt bàn có tờ giấy
nhắn với dòng chữ: Em đi du lịch mấy ngày, không cần nhớ em.
Anh đọc tờ giấy mấy lần mới hiểu ra ý tứ, cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, có lẽ Lê Họa đã thấy được tin tức báo chí đăng.
Nghỉ ngơi trên máy bay vài tiếng là tới Hạ Xuyên. Thành phố này có nhiều
phòng cảnh đẹp thu hút khách du lịch, những có lẽ chỉ vì dựa hoàn toàn
vào ngành du lịch nên nền kinh tế không mấy phát triển. Như vậy cũng có
điểm lợi, bầu không khí trong lành, môi trường ít ô nhiễm, so với những
thành phố phát triển đi vài bước giày đã bám bụi thì đúng là tốt hơn
nhiều.
Lê Họa đi du lịch theo tour, có lẽ sẽ ở hai địa điểm. Lộ
Thiếu Hành tính toán thời gian một chút liền bắt taxi đến đó. Ngay tại
địa điểm đầu tiên, anh đã trông thấy cô. Lê Họa đứng lẫn trong đoàn
khách du lịch nghe hướng dẫn viên giới thiệu, vẻ mặt cô chăm chú như một học sinh ngoan. Có điều trong mắt Lộ Thiếu Hành bây giờ, cô chỉ đang
đóng giả học sinh ngoan mà thôi. Hình như cô từng kể với anh rằng giáo
viên chủ nhiệm cấp hai của cô rất nghiêm khắc, từng có lần cô buồn ngủ
trong lớp bị giáo viên phát hiện và phê bình. Sau đó, để không xảy ra
chuyện như vậy, cô đã cố gắng “luyện” ra một bộ mặt trông rất nghiêm túc mọi lúc. Anh thầm nghĩ, có lẽ lúc này cô đang sử dụng đến bộ mặt đó
cũng nên.
Lộ Thiếu Hành đi đến cạnh cô, đưa tay lên bịt mắt cô.
“Cô gái, cô đã bị bắt cóc.”
Tất cả mọi người kinh ngạc quay lại nhìn, thấy anh tươi cười còn Lê Họa thì không có phản ứng gì nên mau chóng đoán ra chỉ là trò đùa.
Lê Họa kéo tay anh xuống, Lộ Thiếu Hành không buông: “Nói đi, muốn giữ tiền hay muốn giữ mạng?”
“Tiền.” Nếu phải chọn thì sẽ chọn tiền.
“Anh thấy em cũng đáng tiền lắm.” Lộ Thiếu Hành cười xấu xa, cắn nhẹ vào
vành tai cô: “Hay là dùng mỹ nhân kế để anh thả em ra cũng được”.
Con người này nghiện cái trò kia mất rồi.
“Để em suy nghĩ đã.”
“Đồng ý đi, nếu không sẽ không thả người đâu.”
“Ừ.” Cô miễn cưỡng đáp.
Lộ Thiếu Hành bỏ tay xuống, kéo cô sát vào người mình. Anh không hỏi cô
tại sao tự nhiên lại đi du lịch, chỉ đưa cô tới gặp hướng dẫn viên đề
nghị tách đoàn. Hướng dẫn viên thấy cảnh tượng này cũng không làm khó,
ký giấy tờ xong liền để hai người đi.
Lê Họa không quen thuộc nơi này, đăng ký tour cho đỡ rắc rối, dù rằng không được ngắm cảnh nhiều lắm.
“Sao anh lại đến đây?” Lê Họa thu dọn đồ đạc, Lộ Thiếu Hành chỉ đứng nhìn, không hề có ý định giúp cô một tay.
“Vì em ở đây.” Trả lời xong, anh nhìn sang hướng khác.
Cô nhìn anh, gương mặt được ánh nắng chiếu vào càng thêm góc cạnh, như thể đang quyến rũ ánh mắt của cô. Cô vội vàng quay đi chỗ khác.
Anh không hỏi cô lý do đột nhiên bỏ đi, cô cũng không chủ động giải thích.
Có một vài chuyện, mọi người đều hiểu trong lòng là được. Hơn nữa, đây
cũng không tính là cô bỏ đi. Anh đoán không sai, cô đã đọc được tin tức
trên báo, cô không hề tức giận, cũng không hiểu lầm, càng không vì vậy
mà nghĩ đến chuyện bỏ đi. Đương nhiên, không thể nói là cô hoàn toàn
không nghĩ gì đến việc này. Mẹ anh đến tìm cô, chắc chắn anh cũng bị áp
lực rất nhiều. Cô ở lại chẳng thể giúp gì được cho anh, càng không thể
ngày nào cũng hỏi “anh có yêu em không?”, “anh có thể ở bên em mãi mãi
không?”. Rất lâu trước đây, đúng là cô từng có ý nghĩ hỏi những điều đó. Có lẽ hiện giờ cô đã hiểu rõ, cho dù đối phương sẵn sàng trả lời thì
chưa chắc bản thân đã chịu tin. Lời hứa hẹn vốn chỉ tồn tại khi bạn tin
vào nó, một khi bạn không tin, tức là nói không hề tồn tại. Khao khát
muốn nhận được sự đảm bảo từ người khác chỉ chứng tỏ được rằng bạn đang
bất an, ngoài ra chẳng có ý nghĩa gì cả.
Đồ đạc của cô chỉ gói
gọn trong một ba lô nhỏ, cô đang định đeo lên thì Lộ Thiếu Hành đã cầm
lấy. Ít đồ thế này, chắc chắn là không có ý định bỏ nhà đi rồi!
“Hôm qua em về nhà à?” Anh hỏi.
“Vâng.” Cô về thăm Lê Mưu Viễn và em gái, “Lê Nhiễm hỏi về anh đấy.”
“Nói gì?”
Lê Họa cười: “Nhắc đến chút thôi.” Lê Nhiễm cứ bám lấy cô hỏi tại sao anh đẹp trai kia không đến.
Hôm đó là sinh nhật Lê Mưu Viễn, cô về đúng dịp mà thôi. Trong lòng đã
không còn hận, kỳ thực để thản nhiên rất dễ, chẳng qua bạn có muốn hay
không mà thôi.
Lộ Thiếu Hành dừng chân, ngoảnh lại nhìn cô: “Chỉ có vậy?”
“Anh tưởng còn gì nữa?” Cô hất cằm vẻ thách thức.
“Cô bé rất đáng yêu, mai này chắc chắn sẽ là hot girl.”
Cô lườm anh: “Chỉ nghĩ thế là nhanh”.
“Cô bé rất đáng yêu, mai này nhất định sẽ thành thục nữ.” Anh đính chính.
“Anh tưởng mình là thầy tướng số à?”
“Trước khi tìm hiểu qua, có muốn anh xem cho em không?” Lộ Thiếu Hành cười.
“Phí?”
“Vì tôi xem rất chuẩn nên mọi người không dám nhờ tôi xem. Thấy vị cô nương đây có ý định lấy sắc báo đáp, tôi đành đồng ý xem cho cô một quẻ.”
Lộ Thiếu Hành vừa dứt lời, Lê Họa liền lao đến nhéo vào tay anh.
“Sao anh không tự xem cho mình đi, anh xong đời rồi!”