“Em ở lại đây nhé.” Lộ Thiếu Hành vừa sửa sang lại quần áo vừa thản
nhiên nói. Gài chiếc cúc áo cuối cùng, anh nhìn cô vẫn đang nằm trên
giường. Anh chuẩn bị trở lại Yên Xuyên.
Lê Họa trợn tròn mắt không hiểu: “Anh bảo gì cơ?”
“Bảo em ở lại đây.” Không được về Yên Xuyên.
“Tại sao?” Cô nhíu mày.
“Em ở đây thăm thú thêm vài ngày đi.”
Chỉ là vài ngày?
“Gì cơ?”
Anh biết cô hiểu nên không nói thêm gì nữa, ngồi xuống giường xoa đầu cô rồi đi.
Lê Họa nhận ra ánh mắt phức tạp của anh, không biết anh định làm gì mà không cho cô can dự vào.
Nhưng cô tin tưởng anh.
Trên mạng có người nói, hơn cả yêu là gì?
Đáp án chính là tin tưởng.
Lộ Thiếu Hành xuống máy bay, liền trông thấy Tô Thiên Linh đang đợi bên ngoài. Anh đi về phía cô ta.
“Sao? Thấy tôi nhiệt tình chưa?” Tô Thiên Linh cười lấy lòng. “Cảm động đấy
à? Mặc dù kiểu bạn gái nhiệt tình như tôi càng ngày càng ít, nhưng anh
cũng không cần tỏ ra bất ngờ vậy đâu.”
Nói đoạn, cô ta khoác tay
anh. Lộ Thiếu Hành hơi nghiêng tay, cô ta càng siết chặt tay lại. “Tôi
chỉ đang làm như ý anh muốn thôi.”
Trong khoảnh khắc anh nhìn về phía Tô Thiên Linh, có vô số ánh đèn chớp lóe lên.
“Người của cô à?”
“Anh đánh giá tôi chỉ vậy sao?” Tô Thiên Linh hừ lạnh. “Chỉ cần để lộ ra vài tin tức là có kẻ không mời mà đến ngay.”
Lộ Thiếu Hành không tỏ thái độ gì: “Xem ra cô giấu cũng kỹ thật”.
Truyền thông luôn đưa tin ttm là người trí tuệ ra sao, nhưng lại rất ít nhắc đến cô em gái Tô Thiên Linh này.
“Sao nào? Thích tôi rồi à?” Tô Thiên Linh cười giễu. Chẳng ai nhìn ra sự nỗ
lực của cô, mọi người chỉ đổ dồn ánh mắt lên chị gái cô.
“Cô định thay lòng đổi dạ đấy à?” Lộ Thiếu Hành liếc cô ta.
Đúng là một người đàn ông lạnh lùng.
“Thay lòng đổi dạ cũng không tồi, đằng nào thì người đàn ông kia cũng không để ý đến tôi.”
Lộ Thiếu Hành lấy chìa khóa xe ra, nghiêm túc nhìn Tô Thiên Linh: “Ai bắt cô làm nhiều thứ đến vậy vì anh ta đâu”.
“Quả nhiên đàn ông các anh đều vô tình như nhau.”
“Chẳng phải phụ nữ đều thích thế sao?” Chỉ có điều họ đều hy vọng người đàn
ông của mình si tình tuyệt đối với mình và lạnh lùng với những người phụ nữ khác.
“Được rồi, đúng là vậy.” Tô Thiên Linh ngồi vào trong xe, “Đi ăn tối cùng tôi nhé”.
Sau khi đưa Tô Thiên Linh về, Lộ Thiếu Hành mới lái xe về biệt thự Khuynh Thế.
Vừa vào sân, anh liền bị Lộ Diệc Cảnh kéo qua một bên: “Bố mẹ anh cãi nhau
suốt, còn quẳng bát đũa nữa, thậm chí đập luôn cả bình hoa quý trên
gác”.
Lộ Thiếu Hành gật đầu.
Lộ Diệc Cảnh cau mày: “Em nói bố mẹ anh đang cãi nhau đấy”.
“Ừ biết rồi, chú vừa nói rồi.”
“Thế sao anh…” Lại có thể thản nhiên đến vậy.
Lộ Diệc Cảnh nghĩ nếu tổ chức một cuộc thi so sự bình tĩnh thì ông anh này nhất định sẽ là quán quân. Cho dù trời có sụp xuống, cũng không chớp
mắt lấy một.
“Anh làm sao?” Lộ Thiếu Hành cười vỗ vai Lộ Diệc Cảnh.
Lộ Diệc Cảnh mở cửa ra, người giúp việc đang thu nhặt mảnh vụn trên sàn nhà.
“Lát nữa cậu hãy vào… bây giờ…” Chị Trương khổ sở nhìn đống hỗn độn trên sàn nhà.
Lộ Thiếu Hành không nói gì.
Chị Trương lại nói: “Cậu vào an ủi phu nhân đi, giờ chắc bà đau lòng lắm”.
Lúc chị Trương đang nói, Đường An An đã đứng trên lan can tầng hai nhìn
xuống. Mắt bà đỏ ửng, rõ ràng đã khóc rất nhiều, nhưng xuất hiện trước
mặt người khác, bà vẫn đoan trang quyến rũ như thường.
“Thiếu Hành, lên đây.”
Lộ Thiếu Hành im lặng nhìn mẹ, dáng vẻ anh chán chường. Đường An An thấy con trai chậm rãi đi tới, trong lòng càng lạnh lẽo.
Lộ Thiếu Hành theo bà vào thư phòng. Từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi bị
mắng, dù có cũng là do Lộ Chính Nhiên mắng, còn mẹ anh chưa bao giờ nặng lời với anh, lúc nào cũng tự hào vì anh. Ánh mắt anh thoáng hiện lên sự chua xót. Bố mẹ nuôi con quả nhiên là lỗ vốn! Lúc con cái còn nhỏ thì
lo lắng tương lai cho nó, đến khi nó trưởng thành lại phải giao cho một
người phụ nữ khác. Có lẽ bố mẹ vẫn coi con là tất cả, nhưng chưa chắc
đứa con đã nghĩ như vậy.
Hai bàn tay anh nắm chặt.
Ai nói anh rất điềm tĩnh? Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ anh đau lòng như hôm nay.
Có lần anh xem Phi thành vật nhiễu với Lê Họa, người chơi nam kể chuyện
mình và bạn gái bỏ trốn vì bố mẹ nhà gái không đồng ý cho họ qua lại.
Bọn họ đến một thành phố khác sinh sống rất tốt, thế nhưng một ngày kia
chàng trai trở về nhà và không quay lại với bạn gái nữa. Người dẫn
chương trình hỏi anh ta lý do, anh ta nói, khi thấy bố mẹ mình nắm tay
nhau sang đường lúc đi tìm mình, anh ta nhận ra mái tóc bố đã ngả màu
hoa râm. Lúc nhỏ, chúng ta luôn cho rằng bố mẹ là chỗ dựa vững chắc
nhất, bây giờ phát hiện, khi bố mẹ già đi, chúng ta chính là chỗ dựa cho bố mẹ. Người dẫn chương trình lại hỏi, anh có biết khi đưa ra quyết
định như vậy, ở một nơi khác cũng có một cô gái rơi nước mắt vì anh
không?
Lộ Thiếu Hành nghĩ đến chuyện đó, liền hạ quyết tâm đối
diện với tình huống ngày hôm nay. Nếu chỉ có cách này mới chu toàn, cơ
hội đến phải nắm bắt, ai dám đảm bảo tương lai sẽ ra sao?
“Mẹ.” Anh ngồi xuống đối diện Đường An An.
Đường An An thở dài: “Con vừa đi đâu?”
“Con vừa từ Hạ Xuyên về.” Anh thành thật trả lời.
Đường An An lại hỏi: “Sau đó đi ăn cơm với Tô Thiên Linh?”
Lộ Thiếu Hành gật đầu.
Bà không hỏi con trai đi Hạ Xuyên làm gì. Nếu anh đã trở về và đi ăn với
Tô Thiên Linh, vậy tức là anh sẵn sàng chấp nhận chuyện hôn nhân này. Từ nhỏ anh đã biết nghe lời, trước một quyết định quan trọng, anh chẳng
bao giờ làm trái ý bố mẹ. Bà cũng tin tưởng con trai mình là một người
biết lấy đại cục làm trọng. Lần này đi Hạ Xuyên với người phụ nữ đó lâu
như vậy, chắc hẳn là để chia tay. Giọng nói của bà lạc đi vì sự hiểu
chuyện của con trai, và cũng vì chính mình. Cuộc hôn nhân của bà đã trải qua bao nhiêu năm trời, hôm nay nhìn lại, bà tự hỏi rốt cuộc mình đã
được cái gì? Cuối cùng thì bên cạnh mình còn lại những gì?
“Em ba con về rồi. Con biết không?”
Lộ Thiếu Hành gật đầu: “Con không như nó”. Vì thế sẽ không có chuyện thà
làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Từ nước ngoài trở về, không chỉ mang
theo quan điểm của bản thân, mà trên người còn được gửi gắm sự tín nhiệm của rất nhiều người. Anh đưa về nhiều nhân tài, họ là những người từng
thất vọng về tình hình trong nước, sau nhiều lần được anh thuyết phục
mới quyết định thử cho bản thân một cơ hội về nước phát triển, mà không ở lại cống hiến sức lực cho nước Mỹ.
Anh không thể vô tư nói với
bố mẹ mình rằng: Con không cần gì cả, chỉ cần kết hôn với người con gái
con yêu. Anh không thể đánh mất sự tín nhiệm của những người kia, càng
không thể phá vỡ quan điểm của chính mình. Vậy nên, anh chỉ có thể tiếp
tục làm “cậu hai”, tận tâm tận lực.
Đường An An nghe con trai
nói, mắt lại rưng rưng. Chuyện của Lộ Ôn Diên đã khiến cho vợ chồng họ
cơ hồ già đi mười tuổi. Bà thật không biết con trai mình sẽ quyết liệt
đến mức nào? Nhưng lúc nào nghe Lộ Thiếu Hành nói vậy, bỗng nhiên bà lại thấy đau lòng. Bà muốn nghe con trai mình lớn tiếng tranh cãi với bố mẹ như Lộ Ôn Nhiên, như Lộ Diệc Cảnh. Nhưng trong lòng bà hiểu rõ, sẽ
không có chuyện này.
“Con sẽ đính hôn với Tô Thiên Linh.” Lộ Thiếu Hành nhíu mày, nói xong, anh đứng dậy ra ngoài.
Anh quyết định đánh cược ván cờ này.Đường An An nhìn bóng lưng con trai, nước mắt rốt cuộc trào ra. Chẳng lẽ nó
cho rằng bà gọi nó đến đây để thuyết phục nó cưới Tô Thiên Linh sao? Nó
đưa cô gái kia đi xa như vậy, rõ ràng là để thể hiện thái độ của bản
thân, sợ rằng bố mẹ sẽ làm gì Lê Họa sao?
Hóa ra đây chính là cảm giác khi không được con trai tin tưởng. Nhất là khi đã nhận ra sự khác
thường của bà nhưng anh cũng chẳng nói nổi một câu an ủi. Nghe người
giúp việc nói hôm nay vợ chồng ông bà cãi nhau nhưng Lộ Thiếu Hành cũng
không hề hỏi bà nguyên do.
Chắn hẳn Lộ Thiếu Hành đang tự trách mình?
Đường An An mệt mỏi nằm bò ra bàn. Sống ngần ấy năm trời, cuối cùng chẳng có gì trong tay cả. Chồng không, con cũng mất.
Sao lại như thế.
Bà đứng dậy, tuyệt đối không thể để mọi chuyện như vậy.
Lộ Thiếu Hành đứng ngoài cánh cửa, nhỏ giọng nói với người bên trong căn phòng: “Xin lỗi.”
Lộ Chính Nhiên về nhà lúc nửa đêm, cãi nhau to với Đường An An. Bà chỉ
ngồi yên lặng trên giường nhìn chồng mình. Ai cũng ngưỡng mộ bà vì có
một người chồng tốt, chưa từng làm gì có lỗi với bà, lúc nào cũng cưng
chiều yêu thương bà. Bà biết rõ, những gì mà người khác trông thấy chỉ
là vẻ ngoài đẹp đẽ, thứ mà chồng của bà yêu nhất chính là con đường làm
quan của ông ấy. Bà cũng biết, chí ít thì ông ấy không giống những kẻ
khác.
Nhưng không giống ở đâu?
Con riêng đã lớn ngần ấy, điều này thật sự khiến bà hận đến thấu xương.
“Ông còn nhớ đây là nhà mình à?” Giọng nói của bà chất chứa nỗi bi thương.
“Ban ngày chưa đủ hay sao?” Lộ Chính Nhiên cáu bẳn. Ông ta không nghĩ chuyện này có gì to tát. Suốt mấy chục năm qua, bản thân ông ta chẳng dính
dáng đến tin đồn tình cảm nào, trong những người cùng ngành thì có cuộc
sống riêng tư vô cùng nào nhiệt. Huống hồ, chuyện kia đã xảy ra từ khi
còn trẻ, đàn ông có ai không trải qua một thời thanh sắc? Bây giờ tuổi
tác đã lớn, lôi chuyên xưa ra so đó để làm gì?
Đường An An cười
khẩy, bà luôn căm ghét loại phụ nữ xen vào tình cảm của người khác.
Trong giới giải trí có một nữ minh tinh làm kẻ thứ ba và gần như chắc
chắn sẽ bước chân vào gia đình giàu có. Người khác khen cô ta thông
minh, nhưng cô ta không quan tâm, chỉ nghĩ rằng tất cả những kẻ thứ ba
đều bị khinh bỉ. Người đàn ông kia rất tốt với cô ta, nói chỉ yêu một
mình cô ta, nhưng cô ta vẫn chủ động chia tay. Tại sao? Bởi yêu một mình cô không có nghĩa là chỉ thích một mình cô. Không thể nào chia sẻ người đàn ông của mình với một phụ nữ khác.
Đường An An bình tĩnh nhìn chồng: “Chẳng lẽ tôi không được quyền tức giận? Chồng tôi có một đứa
con riêng lớn bằng con trai tôi, chẳng lẽ tôi còn phải tươi cười chào
đón?”.
Tại sao bà phải chấp nhận? Tại sao năm xưa bà lại đồng ý kết hôn với người đàn ông này?
Chẳng phải cũng chỉ vì một câu nói năm xưa: “Anh yêu em nhất” hay sao?
“Chuyện đã qua từ lâu lắm rồi, bà còn làm ầm lên làm gì? Không sợ người khác cười cho à?”
“Cười? Cười ai?”
“Phụ nữ có chồng mà còn hẹp hòi.”
“Tôi vẫn hẹp hòi như vậy đấy”, Đường An An nổi giận. “Không biết khoan hồng
độ lượng như ông. Năm xưa nhà họ Tô đó giới thiệu người đẹp cho ông, bây giờ ông lại muốn con trai mình cưới con gái nhà họ, củng cố thế lực của họ, đồng thời cũng mở rộng đường thăng quan tiến chức của bản thân
ông”.
“Ai nói cho bà những chuyện này?”
“Lộ Chính Nhiên,
ông coi tôi là một người đàn bà không có đầu óc sao? Chẳng những nuôi
con trai riêng ở bên ngoài, lại còn bắt con trai tôi kết hôn với con gái nhà họ Tô. Tôi nói cho ông biết, trừ khi tôi chết, bằng không, ông đừng hòng đạt được ý muốn.”
Bà đã rõ thái độ của Lộ Thiếu Hành, cho
dù anh không nói thẳng ra nhưng rõ ràng anh rất yêu cô gái kia. Nếu ép
buộc anh kết hôn vơi Tô Thiên Linh, anh sẽ đồng ý, nhưng đáy lòng anh sẽ thất vọng, sẽ không còn tôn trọng mẹ nữa.
Nếu giờ đã thất vọng về chồng mình, vậy thì bà không thể để con trai thất vọng về mình được.
Đường An An chợp mắt một lúc, bắt đầu do dự. Cho dù bà có thất vọng về việc
làm của Lộ Chính Nhiên đến đâu chăng nữa, đó vẫn là chồng bà. Sự việc
kia đã là quá khứ, đành là phụ nữ sẽ để ý mấy chuyện này, nhưng hôn nhân của Lộ Thiếu Hành không đơn giản như vậy. Bà không nên trong lúc tức
giận làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến hai bên gia đình.
“Phu nhân.” Chị Trương đi tới, vẻ mặt lo lắng.
“Sao thế?” Đường An An day trán.
“Bà xem đi, tôi thấy cái này trong thùng rác bên ngoài phòng cậu hai, bà nói…” Chị Trương cuống quýt.
Đường An An nhận lấy tờ giấy. Thông tin trên đó khiến bà đột nhiên rùng mình: Lệ Họa mang thai.
“Chị xuống nhà trước di.” Bà uể oải nói.
Ở địa vị của bà, bà từng nghe rất nhiều câu chuyện như vậy. Con trai mình có con với cô gái nào đó bên ngoài, bố mẹ không đồng ý cho kết hôn, vậy nên đứa trẻ không giữ được. Một số khác thì cãi nhau với gia đình, bỏ
nhà đi, thậm chí không bao giờ quay về. Cho dù không quyết liệt như thế
nhưng kiểu gì cũng xuất hiện khoảng cách, không thể bù đắp được.
Đường An An nhìn tờ kết qủa hồi lâu, không còn do dự nữa. Bà không thể mất đi đứa con này.
Bà gọi một cuộc điện thoại: “Đặt cho tôi vé máy bay đi Hạ Xuyên ngay”.
Nghe được tin Đường An An tự mình đến Hạ Xuyên đón Lê Họa về, Lộ Ôn Diên lập tức kéo Lộ Thiếu Hành thủ thỉ: “Chiêu này của anh đúng là cao tay. Em
bội phục sát đất”.
Anh cố tình qua lại với Tô Thiên Linh không
phải vì muốn cô ta trở thành lá chắn mà chỉ là đợi đến hôm nay để phát
huy tác dụng. Một khi Đường An An đã biết sự việc kia, chắc chắn sẽ nảy
sinh phản cảm với nhà họ Tô. Đúng lúc này, anh để cho mẹ thấy được tờ
kết quả mang thai của Lê Họa. Tình toán không thể sai lệch một giây.
“Vì anh không như chú.” Lộ Thiếu Hành lạnh lùng nói. Anh sẽ không vì một
người phụ nữ mà tranh cãi với người trong gia đình, không vì một người
phụ nữ mà từ bỏ tất cả.
Nhưng bắt anh kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối theo ý bố mẹ, anh không muốn.
Vậy thì phải làm sao? Anh chỉ có thể tìm cách để vẹn toàn đôi bên. Cách thì không thiếu, chỉ cần kiên nhẫn chờ thời cơ. Biệt tài của anh là nắm bắt thời cơ tốt và có khả năng tự tạo cơ hội cho mình. Cho dù mong manh cỡ
nào cũng sẽ thử.
“Anh tài giỏi hơn em.” Lộ Ôn Diên thật lòng nhận xét, mỉm cười yếu ớt, “Xem ra em phải chuẩn bị phong bì rồi nhỉ?”
Lộ Thiếu Hành cười vui vẻ.
Lộ Ôn Diên đi một đoạn xa rồi mới nghĩ lại câu nói của Lộ Thiếu Hành.
“Nếu yêu một cô gái, anh sẽ để cô ấy bước vào nhà họ Lộ một cách đường hoàng.”
Thời gian quay trở lại cái ngày Lộ Thiếu Hành và Lê Họa cùng ăn cơm tại một
nhà hàng và trông thấy bài báo kia, một công tử nhà giàu sẵn sàng vì cô
gái mình yêu mà đánh đổi tất cả. Lúc đó Lộ Thiếu Hành nói: “Anh không
phải kiểu người đó đâu”. Quả thật anh không phải. Nhưng đêm đó, anh đã
ôm cô trong lòng, khẽ thì thầm: “Anh sẵn sàng thử một lần”. Đó là câu
nói cảm động nhất mà cô từng nghe.
Hóa ra lời hứa hẹn cảm động
nhất không phải “anh sẽ yêu em cả đời”, “anh sẽ mãi mãi yêu em”, mà chỉ
là: Anh sẵn sàng thử một lần.
Mãi về sau, Lệ Họa cũng không hỏi
Lộ Thiếu Hành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đường An An đích thân đến
đón cô về, sau đó chăm sóc chu đáo. Hôn sự giữa hai nhà họ Lộ và họ Tô
dần dần chìm vào quên lãng. Người ta đã đón con dâu về tận nhà rồi thì
còn đồn đại gì được nữa? Về phần Tô Thiên Linh, khi được báo giới hỏi
đến, chỉ trả lời đơn giản cô và Lộ Thiếu Hành là bạn, tất cả mọi chuyện
do mọi người nghĩ quá nhiều mà thôi. Đường An An sau khi đón Lê Họa về
biệt thự Khuynh Thế, bắt đầu bình tĩnh lại để nhận ra rằng mọi chuyện
quá trùng hợp. Có điều, bà cũng không nói thêm gì.
Lê Họa đứng
trong sân, đọc một cuốn sách. Lộ Thiếu Hành đi từ đằng sau tới, ôm lấy
cô. Cô không biết rằng, để có được ngày hôm nay, anh đã phải nỗ lực
nhiều như thế nào, thậm chí phải hổ thẹn với bố mẹ. Có điều, anh hiểu bố mẹ mình, bố anh hiện giờ đã không còn tỏ thái độ bất mãn, mẹ anh cũng
thật lòng. Cả hai đều đã có tuổi và rất để ý đến địa vị của bản thân nên không còn cãi vã. Hơn nữa Đường An An vốn dĩ mềm lòng, chỉ cần Lộ Chính Nhiên chịu nhường một bước, bà sẽ buông bỏ hận thù. Kỷ Y Đình cũng
không phải mối đe dọa, chưa nói đến chuyện Lộ Chính Nhiên căn bản không
nghĩ đến chuyện nhận đứa con này, bản thân Kỷ Y Đình cũng không muốn
dính dáng gì đến nhà họ Lộ.
Khoảnh khắc này khi ôm lấy Lê Họa, Lộ Thiếu Hành mới cảm thấy tất cả là hiện thực, lòng trở nên yên bình. Lệ
Họa gỡ tay anh ra, nhìn thứ đồ trên bàn: “Mẹ anh bảo người mang đến đấy, mỗi ngày vài bát. Anh đã làm gì thế hả?”
“Có làm gì đâu.” Anh nhìn cô bằng vẻ mặt vô tội.
“Thôi đi.” Cô trừng mắt nhìn anh, “Mẹ anh nói em có thai…”
Lộ Thiếu Hành gạt tóc cô ra sau tai, “Là mẹ em…”
“Anh…” Cô đỏ bừng mặt, “Anh cố tình nói dối mọi người đúng không?”
Cô ít nhiều cũng biết được lý do bản thân có thể dễ dàng bước chân vào nhà họ Lộ, chắc hẳn liên quan đến chuyện mang thai.
“Không.” Không hề cố ý, người khác phát hiện ra thôi.
Lê Họa đưa tay lên. Lộ Thiếu Hành cơ hồ bị cô nhéo nhiều đến quen, theo phản xạ giữ tay cô lại.
“Đằng nào chẳng có.”
“Anh biết được chắc!” Cô vùng khỏi tay anh.
“Không cần biết, anh cố gắng một chút là được, chắc chắn sẽ có… Ấy đừng có cấu anh. Anh có nói gì sai đâu.”
Anh tóm tay cô, khuôn mặt hiện rõ sự thỏa mãn.
Cô đưa tay anh xuống, đặt lên bụng mình.
Đúng là anh đã rất cố gắng, vì vậy mang thai cũng chẳng phải chuyện lạ, đúng không?